Tôn tử…… 
Nếu nàng nhớ không lầm, thân thể này chỉ mới mười bốn tuổi đi? 
Bạch Lê Hoa khóe miệng không nhịn được khẽ co rút, đem chén vào bếp, “Con đi rửa chén.” 
Vốn nghĩ sẽ bớt xấu hổ, không ngờ Lương Đại Lang trực tiếp lấy chén trên tay nàng, “Để ta làm cho.” 
Bạch Lê Hoa vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn. 
Lương Đại Lang mặt không đổi sắc, “Nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ một lát đi.” 
Đúng thế, hôm nay nàng làm quá nhiều chuyện nhỉ, lên núi, đánh nhau, xới đất, cắt lúa mạch, không nói thì thôi, vừa nhắc đến, nàng chỉ cảm thấy đau cả người, đặc biệt là eo, quả thực là không đứng dậy nổi. 
Nhưng bây giờ Lương lão cha và Lương đại nương đều ở trước mặt, nàng cũng xấu hổ khi để cho hắn làm. 
Nàng cự tuyệt. 
Lương đại nương nhìn hai người cứ nhường lẫn nhau, tức giận ôm chén vào nhà bếp, tự mình làm. 
Tuy là có chút mệt mỏi, nhưng trong long ngọt như ăn đường mật: Cái nhà nay ra dáng nhà lắm chứ. 
Tục ngữ nói, một nhà vui mừng một nhà rầu rĩ. 
Hà gia. 
Vương Thúy Lan ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui, lải nhải trong miệng, “Hổ Tử, con đi đâu vậy chứ!” 
Hà Tiểu Hổ từ cãi nhau với nàng xong liền chạy ra ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa trở về. 
Hiện giờ trời đã tối đen, lỡ như trên đường gặp chuyện gì thì làm sao. 
Vương Thúy Lan bây giờ giống như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn không biết làm sao, càng nghĩ càng sợ hãi, càng chờ tâm càng hoảng. 
Cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757724/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.