Khuyên mãi, Trần quả phụ cuối cùng mới chịu nhận lấy khối thịt kia.
Bà đem toàn bộ bình muối nhà mình cho nàng, lại còn cho nàng thêm một chút bột mì, mấy cây củ cải.
Nàng nói, “Đều là đồ không đáng tiền, nếu con khách khí với thẩm, ta đây cũng không dám nhận đồ của con đâu.”
Bạch Lê Hoa đành phải nhận đồ.
Mà Trần quả phụ cũng là mệnh khổ, tướng công bà là thợ rèn, tay nghề tốt vô cùng, đáng tiếc không may mắn, chưa có con đã mất.
Cũng may nàng cũng thông hiểu, một mình sống nhờ vào ruộng cũng qua ngày.
Bạch Lê Hoa cùng nàng hàn huyên một chút thì đi về.
Nàng dùng bột mì và trứng gà rừng lấy từ sáng sớm bỏ thêm chút nước trong không gian nấu thành cháo, cắt thịt thành khối, ướp gia vị, bọc lại, rồi bỏ vào chảo dầu chiên lên.
Chiên đến lúc vàng óng thì vớt ra, đó là món thịt chiên giòn.
Thịt hầm củ cải .
Nấm xào thịt cắt lát.
Rau dại trộn.
Cháo thịt nạc.
Vậy là xong bữa tối, chỉ chờ bọn lương Đại Lang trở về là có thể ăn.
Bạch Lê Hoa bỏ đồ ăn vào trong nồi hầm, tránh cho mọi người trở về thì đã nguội, vừa đậy nắp nồi lên, một tiếng nói truyền tới: “Ai, Béo Nha, ngươi làm đồ ăn ngon gì đó? Ta từ xa đã ngửi thấy mùi rồi.”
Là Trần bá, chở lúa mạch của bọn họ về.
Vừa vui tươi hớn hở dỡ hàng, vừa trêu chọc nàng.
“Đâu có gì ngon đâu, chẳng qua chỉ là chút cơm nhà thôi, bá trở về có thấy nương ta chuẩn bị về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757721/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.