Mọi người ai cũng muốn thu hoạch tốt, rõ ràng là gài bẫy Lương gia nghèo khó, Lương gia muốn đổi lại cũng là trong dự kiến của họ.
Bạch Lê Hoa không khỏi tò mò, “Nhà ai thiếu đạo đức như vậy?”
“Còn ai vào đây nữa, Hà……”
Vừa nghe tới đây, Lý Tiểu Ngọc liền nhịn không được nói ra, đáng tiếc mới vừa há mồm liền bị Lương Nhị Lang quát lớn.
“Nói nhiều làm gì! Làm việc của mình đi. Nàng thật là!”
Nhà này rốt cuộc thì vẫn do nam nhân tính toán, Lý Tiểu Ngọc tuy rằng đanh đá ái so đo, nhưng bây giờ bị Lương Nhị Lang giáo huấn, cũng chỉ có thể méo miệng, ngoan ngoãn không ra tiếng, chỉ lẩm bẩm nhỏ xíu: “Cũng do chàng tin nhầm hắn là người tốt!”
Vừa lúc Bạch Lê Hoa nghe được.
Thấy tình hình như vậy, Lương Đại Nương hoà giải, “Được rồi, bớt tranh cái đi, đổi cũng đã đổi rồi, đã qua nhiều năm như vây, các con còn muốn nháo cái gì?”
Lương Nhị Lang không nói gì.
Tuy rằng lúa mạch cắt xong rồi, nhưng thóc rơi rớt trên mặt đât không ít, đây đều là lương thực nên ai cũng muốn nhặt về.
Bạch Lê Hoa nhìn nhìn sắc trời, nói với Lương Đại Nương:
“Nương, mọi người nhặt trước đi, ta về nấu cơm, chờ lát nữa các ngươi về là có ăn.”
Lương Đại Nương thầm nghĩ muốn cùng nhau nhặt, nhưng thấy Bạch Lê Hoa mồ hôi ướt đẫm quần áo, lại không đành lòng, gật đầu đồng ý.
Lúc về ai cũng mệt mỏi, ăn đồ ăn nóng hổi cũng không tệ.
Bạch Lê Hoa dọn dẹp đi về, Lý Tiểu Ngọc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757720/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.