Buổi sáng sương sớm nhiều nên không thể cắt lúa, từ giờ ngọ đến buổi tối là thời gian vàng để cắt lúa mạch.
Năm đó lão nhân trong thôn cùng nhau khai hoang làm ruộng, mọi người đều làm cùng nhau làm ruộng, lúc này ai cũng bận bịu trong ruộng.
Vừa nói vừa cười.
Tuy rằng Bạch Lê Hoa chưa từng cắt lúa mạch, nhưng nàng cũng biết lúa trong khối đất này của bọn họ chỉ vừa ngả vàng, chỉ cần đến tối cắt xong là được. Nhà Trần bá thì ngược lại, lúa đã chin hết rồi mà vẫn còn có tâm tư trêu ghẹo bọn họ.
Chung quanh đều cười rộ lên, “Nha đầu này……”
Trần bá “Phi phi” nói: “Nói gì kì vậy? không thì hai nhà chúng ta tỉ thí đi? Xem nhà ngươi bị chim ăn, hay là nhà ta bị chim ăn?”
Bạch Lê Hoa nhìn nhìn, đất của Trần bá so với bọn bọn họ thì muốn lớn hơn nhiều.
Nhưng nhà bọn họ có sáu người, Lương gia chỉ có năm người, tính ra cũng không khác, nàng cũng đông ý nói: “Được thôi, nhà ông muốn so thế nào?”
Lão trần bá “Hắc hắc” cười, “So cắt lúa mạch đi, ai thua thì chuyển lúa mạch về cho đối phương.”
Thời đại này, mọi người cắt lúa mạch chỉ dùng một cây đao và một cái bao bố, cắt ngọn lúa cất vào trong túi, đến lúc gom đủ một túi thì dùng dùng dây thừng cột miệng túi lại, khiêng ra ven đường, chờ xe bò tới thì chở về.
Không phải nhà ai cũng có xe bò, muốn dùng thì phải qua nhà chủ xe nói chuyên, một chuyến mất năm văn tiền.
Tất nhiên, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757718/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.