Đi theo dấu vết nàng để lại, tuy rằng chặng đường không dài lắm, Bạch Lê Hoa vẫn cảm thấy như sắp chết.
Lúc đầu chỉ lo tìm thảo dược, xem địa thế, bỗng nhiên nàng thấy gà rừng.
Nhặt một hòn đá lên, nhìn qua nhìn lại, ngắm chuẩn ném một phát.
Bây giờ, một tay nàng nắm cánh của hai con gà rừng, một tay xách tai thỏ, cong lưng xuống, bước từng bước một.
Cõng tiểu hài tử không nặng, nhưng cõng một lúc lâu nàng cảm thấy bả vai nhức mỏi, hơn nữa tay trái nàng xách hai con gà rừng, ít nhất cũng mười mấy cân, tay phải xách con thỏ cũng bốn năm cân.
Bạch Lê Hoa khóc không ra nước mắt.
Nàng chỉ ngóng trông nhanh xuống núi, về nhà, căn bản không biết hài tử bên trong giỏ đã tỉnh lại từ lâu, tròng mắt to đen nhánh tràn ngập ngạc nhiên và đờ đẫn.
Tiết Thải tỉnh lại được một lúc rồi.
Nói thật, lúc phát hiện mình ở trong giỏ, vết thương trên đùi còn được băng bó, hắn đã thấy khó tin, huống chi lúc sau lại phát hiện hắn được cõng trên lưng, lúc nhận ra đó chính là nữ tử mặt không đổi sắc mổ xẻ lão hổ, hắn càng thấy khó tin.
Dọc theo đường đi, gà rừng xì xào, chim chóc chip chíp, thỉnh thoảng còn có hươu bào chạy nhanh qua, ngẫu nhiên có ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây rậm rạp, loang lổ chiếu vào trên mặt đất.
Trong núi một mảnh yên tĩnh, Tiết Thải trầm mặc không hé răng rúc vào trong giỏ, nhìn nữ nhân hoang dã nhặt lên mấy cục đá từ trên mặt đất lên.
Nhắm ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757708/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.