Mặc dù Sở Uyên cũng không phải đại thiếu gia được nuông chiều từ bé nhưng mấy chuyện làm đồng cuốc đất như thế này thì đúng là lần đầu tiên anh phải đụng tới, anh thực sự không có cách nào quen được với cái cuốc trong tay, cầm sao cũng đều cảm thấy không thuận, hơn nữa cán cuốc còn cứ luôn mắc trên vai anh nữa, lúc anh cuốc đất đào cỏ thì đều cần đào ra một cái hố thật sâu rồi mới có thể kéo được hết mấy thứ ăn sâu vào bên trong lòng đất ra, thế nhưng rõ ràng người tới làm cùng với anh là ông cụ Lưu Hải Xuyên lại chỉ cần hơi đào, hơi gẩy một chút là đã có thể dễ dàng lấy được hết rễ cỏ ra rồi mà.
Mọi người bận rộn nguyên một ngày tới hiện tại thì bầu trời cũng đã sắp tối hẳn, căn nhà của gia đình Dương Tố Phân chắc chắn sẽ không đủ chỗ để ở, ngay cả chỗ ở hiện tại của Bạch Dung cũng chỉ có mỗi chiếc giường đơn chật hẹp mà còn thêm một thằng Thuận nữa nên ngay cả chỗ để trải đệm xuống đất cũng chẳng có dư, cho nên Sở Uyên bắt buộc phải ngồi chuyến xe khách cuối ngày vào chiều tối để trở lại trong thị trấn.
Bạch Dung thấy khắp người anh lấm tấm bùn đất, lại nhìn đám quần áo chất lượng cao mà anh mặc trên người một cái thì không khỏi cảm thấy thực có chút đáng tiếc, nói thế nào thì đối phương cũng bởi vì làm việc cho mình nên mới bị như vậy, vậy nên cậu đi xuống dưới bếp đun nồi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-duoc-thien-trong-trot-nuoi-con/3575524/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.