Tưởng thiếu gia tan nát cõi lòng
Tưởng Thất Nguyên nghiên cứu kỹ lưỡng quyển sách trên tay, nội dung làm anh thấy tổn thương cực độ — dễ gì phát hiện ra bí kíp tu chân, nhưng lại bẽ bàng khi biết mình không có căn tu…Điều này làm anh thấy cay đắng sâu sắc.
Anh còn ảo tưởng bản thân có thể thăng thiên thành tiên, ở trên cao nhìn bọn A Đào đứng phơi nắng!
Thôi coi như anh vô phúc không có thiên phú, không thể thăng thiên, nhưng ít ra anh có thể thông qua con đường tu tiên mà rời khỏi nơi chết giẫm này. Ngày ngày tháng tháng bị giam cầm ở đây đâu phải chuyện sung sướng gì…Quyết không bỏ cuộc, Tưởng Thất Nguyên ném quyển sách trong tay, tìm những quyển khác bắt đầu nghiên cứu, nhưng càng đọc lại càng muốn hộc máu…
Khoan đã!
Tưởng Thất Nguyên ngây ngẩn của người, anh nín thở, chầm chậm lật từng trang sách – hình như là phương pháp tu luyện gì quen quen…[một đời một kiếp bên nhau mãi mãi: song tu]
Mỗi lần nhìn thấy cái chữ này anh đều cảm giác…một cảm giác rất ngu người. Nhưng dù bị, anh vẫn kiên trì đọc. Nhưng mà anh nhận ra anh không có can đảm đọc loại sách này,sợ mỗi lần đọc nó anh đều cương cứng hết cả lên. Nếu Nhan Nham ở đây chắc chắn anh sẽ lại mất hết lý trí, đè cậu ra mà nện.
Nhưng mà hóa ra mọi chuyện không như anh nghĩ, có lẽ bởi vì nó chỉ đơn thuần là giới thiệu cơ bản về song tu công pháp, không có theo cái gì mờ ám làm Tưởng Thất Nguyên mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-chi-tu-ai/1214719/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.