“Dừng tay lại, tôi đã báo cảnh sát rồi!” Trưởng thôn hét lớn qua loa phóng thanh.
Khi ông đến nơi, đám người nhà họ Trần đang bị đ.á.n.h tơi tả. Mọi người lập tức dừng lại khi nghe thấy tiếng trưởng thôn.
Người của thôn Đào Nguyên, trừ ba mẹ Tiêu ra thì chỉ bị thương nhẹ, nhưng đám người từ thôn Trần thì t.h.ả.m hại hơn nhiều.
Người trong thôn vội đỡ ba Tiêu dậy. Nhìn thấy ba mình ôm bụng, tập tễnh bước đi, Tiêu Linh Vũ chạy ngay tới đỡ, lo lắng hỏi:
“Ba, ba sao rồi? Có đau lắm không?”
Cô lại nhìn thấy mẹ, mặt mũi dính đầy máu, còn cha thì khom người vì đau, nước mắt Linh Vũ lập tức rơi lã chã:
“Ba, mẹ… con xin lỗi… con thật sự xin lỗi…”
Ba Tiêu cau mày nói:
“Con gái à, chuyện này không phải lỗi của con, là bọn họ quá đáng!”
Mẹ Tiêu cũng gật đầu đồng tình:
“Đúng đó, Tiểu Vũ, đừng tự trách.”
Mẹ Tiêu lúc này mới để ý đến người đàn ông đứng bên cạnh con gái, liền hỏi:
“Tiểu Vũ, đây là…?”
Chưa kịp để Linh Vũ trả lời, người đàn ông kia đã chủ động nói:
“Chào cô, cháu là bạn của Linh Vũ ở thành phố Z, cháu tên là Nhan Tư Minh, cô cứ gọi cháu là Tư Minh được rồi ạ.”
“Thành phố Z?” Mẹ Tiêu hơi ngạc nhiên, rồi lập tức cảm kích nói: “Cậu Nhan, cảm ơn cậu nhiều lắm, nếu không có cậu, chắc con gái tôi đã bị bọn họ làm hại rồi.”
Khi nghe đối phương là người thành phố lớn, trong lòng bà cũng cảnh giác hơn một chút.
“Tiêu Thái Dương!” Trần Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878390/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.