Nhan Tư Minh lái xe suốt một ngày dài và đến được huyện Hưng Âm vào khoảng chiều tối. Anh tìm một khách sạn để nghỉ chân, đó là khách sạn nhà họ Cố.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, anh cảm thấy đói nên xuống nhà hàng ăn tối, nhưng vừa bước vào, anh lập tức sững người. Cả nhà hàng chật kín người.
“Mấy người này làm sao vậy? Ăn uống mà chẳng có chút phép tắc nào cả. Đàn ông thì tranh với phụ nữ, phụ nữ thì giành với trẻ con…” Anh đảo mắt nhìn quanh, không thấy một bàn trống nào. Nếu muốn ăn, anh buộc phải ngồi chung bàn với người khác. Anh cau mày thắc mắc: “Chẳng lẽ đồ ăn ở đây ngon đến mức này sao?”
Dù thế nào, anh cũng rất ghét phải ăn chung bàn với người lạ.
“Phục vụ, chỗ này còn bàn trống hay phòng riêng nào không?” Nhan Tư Minh hỏi.
Người phục vụ lễ phép đáp:
“Xin lỗi ngài, hiện tại không còn bàn trống hay phòng riêng nào cả. Nếu ngài không vội, có thể quay lại phòng nghỉ ngơi, khi nào có bàn trống chúng tôi sẽ gọi, được chứ ạ? Còn nếu ngài cần dùng bữa ngay, rất tiếc, ngài phải ngồi chung bàn với khách khác.”
Nhan Tư Minh suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vậy tôi về phòng chờ. Khi nào có bàn trống thì báo tôi. Tôi ở phòng 8888.”
“Vâng, thưa ngài. Nhưng…” người phục vụ ngập ngừng nói thêm: “Nếu ngài đợi, e là sẽ bỏ lỡ các món đặc sản của khách sạn bọn tôi.”
Nhan Tư Minh nhướng mày: “Đặc sản?”
Người phục vụ mỉm cười:
“Vâng, món đặc sản của khách sạn chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878387/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.