“Tiêu Linh Vũ, con tiện nhân kia, mau ra đây cho tôi!”
Giữa đêm khuya, trong thôn Đào Nguyên vang lên một tràng c.h.ử.i rủa the thé, chói tai. Dân làng đều bị đ.á.n.h thức, trong đó có cả vợ chồng Tiêu Chính Dương và Trần Thu Oanh.
Trần Thu Oanh bật dậy, liếc nhìn bầu trời bên ngoài tối đen rồi nhìn đồng hồ, mới hai giờ sáng. Khi nghe có người đang mắng con gái mình, bà tưởng mình đang mơ, nhưng không, tiếng mắng c.h.ử.i thật sự đang vang lên.
“Ông à, dậy mau!” Trần Thu Oanh lay chồng.
“Chuyện gì thế?” Tiêu Chính Dương vẫn còn ngái ngủ.
“Có người đang mắng con gái mình ngoài sân…” Trần Thu Oanh vừa mặc quần áo vừa nói: “Mau ra xem có chuyện gì đi!”
Nghe rõ tiếng c.h.ử.i rủa, Tiêu Chính Dương nổi giận:
“Ai mà điên vậy, nửa đêm còn đứng mắng người ta?”
Hai vợ chồng đi ra sân, định mở cổng thì Trần Thu Oanh kéo ông lại, nói khẽ:
“Khoan đã!”
“Sao nữa?” Tiêu Chính Dương ngạc nhiên.
Trần Thu Oanh cau mày:
“Nghe giọng đó giống như Lan Ngạc Anh.”
“Cái gì?” Tiêu Chính Dương trừng mắt: “Là Lan Ngạc Anh sao? Đi, ra xem thử!”
Nếu thật là bà ta, ông cũng có vài lời muốn nói. Giữa đêm khuya khoắt mà đến nhà người ta c.h.ử.i bới là sao chứ? Tửu Lâu Của Dạ
Khi hai người mở cổng, đã thấy một nhóm dân làng đứng ngoài xem. Có người đang khuyên can:
“Chị Ngạc Anh, chị làm gì thế? Nửa đêm rồi còn tới nhà người ta la lối, coi sao được?”
“Đại Hoa, anh khuyên vợ mình đi! Giờ này mà còn gây chuyện, để sáng mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878386/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.