Khi mọi người rời đi, trong nhà kho của Tiêu Linh Vũ đã không còn lấy một bó rau nào. Cô suy nghĩ một lát rồi lấy thêm một ít từ trong không gian trồng trọt ra.
Khi đến gần gốc cây nơi cô thường dừng lại bán hàng, cô thấy rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi quanh đó. Một số còn dắt theo xe đẩy nhỏ. So với mấy hôm trước, hôm nay đông người gấp đôi.
Có người nhìn thấy Tiêu Linh Vũ liền hô to:
“Bà chủ đến rồi!”
Ngay lập tức, đám đông ùa tới, vây quanh cô.
Người ta nhanh chóng nhận ra lượng rau trên xe ba bánh hôm nay ít hơn hẳn. Có người hỏi:
“Cô gái, sao hôm nay rau ít thế?”
Tiêu Linh Vũ mỉm cười xin lỗi:
“Vì tôi đã bán bớt trước khi đến đây rồi, nên hôm nay chỉ còn chừng này thôi.”
“Cô đã bán bao nhiêu trước đó vậy? Nhìn xe cô trống trơn kìa!”
“Khoảng bốn trăm cân!” Tiêu Linh Vũ đáp.
“Bốn trăm cân á?!” Mọi người đồng loạt kêu lên.
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Linh Vũ nói tiếp:
“Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng tôi bán hàng ở đây một thời gian. Sau này tôi sẽ quay lại thị trấn huyện.”
“Cái gì?! Thế thì tôi phải mua dự trữ thôi. Con tôi mà không có rau của cô ăn, nó lại nổi cáu mất!”
“Tôi cũng vậy đấy!”
Ngay lập tức, mọi người thi nhau mua nhiều hơn bình thường. Rau trên xe bị cướp sạch chỉ trong chốc lát.
“Này, bó đó là tôi chọn trước mà, đừng có giật của tôi!”
“Tôi chọn trước!”
“Không, là tôi!”
Người mua tranh nhau như giành vàng. Dù rau của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878370/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.