Thấy hai người đã ăn no, mẹ Tiêu dọn dẹp bát đũa xong thì bắt đầu hỏi:
“Các cậu, sao lại tới thôn Đào Nguyên của chúng tôi vậy?”
Đặc biệt là Lý Viễn Hành, vừa đến đã bịa chuyện nói là bạn của Linh Vũ, rõ ràng trong đó có mục đích.
Có điều, biết là do đói bụng mà ngại mở miệng nên mới nói dối như thế, mẹ Tiêu cũng không muốn truy cứu thêm.
Lý Viễn Hành cũng biết lời nói dối vừa rồi hơi khó nghe.
May mà bà là người thẳng thắn, không so đo, nếu không thì bữa cơm ngon thế này bọn họ chắc chẳng được ăn.
“À… ừm…” Lý Viễn Hành khẽ hắng giọng, sau đó thành thật nói:
“Cô à, chúng tôi nghe nói thôn Đào Nguyên non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, rất có lợi cho sức khỏe, nên đặc biệt đến tham quan một chuyến.”
Mẹ Tiêu nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt sắc bén, rõ ràng không tin.
Bà nói thẳng:
“Nhìn hai cậu ăn mặc sang trọng, đi xe xịn, chắc chắn không thiếu tiền. Muốn du lịch, hoàn toàn có thể đến danh lam thắng cảnh nổi tiếng, hà tất phải mò tới cái xó núi nghèo nàn hẻo lánh của chúng tôi?”
Lý Viễn Hành nghẹn lời. Xem ra, nói thật thì bà cũng chẳng tin. Anh ta bỗng thấy nghẹn lòng.
Ngay cả thằng bé chăn sói kia, hét sói tới nhiều lần rồi mới bị mất lòng tin.
Mà anh đây rõ ràng chỉ nói dối một lần thôi.
Với lại, cũng không hẳn là nói dối, chỉ để dễ bắt chuyện hơn nên mới mượn danh con gái bà mà thôi. Thế nhưng giờ thì không sao biện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878368/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.