Sáng hôm sau, trong số hai mươi ba hộ chưa ký hợp đồng lại có năm hộ quyết định không ký nữa.
Năm nhà này chính là bị Trương Xuân Kiều thuyết phục.
Nói ra thì bình thường quan hệ giữa họ với nhà Tiêu Phúc Khí cũng không tệ, kiểu như gần mực thì đen.
Trương Xuân Kiều bảo:
“Tiêu Linh Vũ chẳng phải muốn thuê đất trồng dâu tây sao? Chúng ta cũng có thể trồng mà, con bé ấy muốn dùng phân bò vương để bón thì chúng ta cũng dùng được chứ sao, nó đã hứa với mọi người rồi, ai cũng có thể qua nhà nó lấy phân miễn phí.
Có dâu tây bón bằng phân bò vương thì làm gì mà không ngon, làm gì mà bán không được? Tính ra tự mình trồng còn lời hơn cho nó thuê đất, biết đâu còn kiếm được một khoản lớn nữa.”
“Ừ, cách này hay đấy.”
“Đúng vậy, nếu Tiêu Linh Vũ trồng dâu tây, thì ta cũng trồng theo. Phân thì qua nhà nó lấy, dâu tây chắc chắn bán được.”
Tửu Lâu Của Dạ
“Đúng rồi, hơn nữa nó còn hứa, rau quả nào dùng phân bò vương trồng ra, nó sẽ ưu tiên thu mua. Đến lúc đó, nếu dâu tây của ta bán không được thì bán cho nó cũng xong.”
“Cách này nghe hợp lý thật!”
“Nhưng mà… chúng ta đâu có giống dâu tây, phải làm sao?”
“Đúng rồi, đừng nói ở trấn Hưng An, ngay cả trong cả huyện Hưng Âm cũng chẳng có.”
Trương Xuân Kiều lại nói:
“Không có thì qua xin con bé ấy, nó chẳng phải đang chuẩn bị gieo giống sao? Bảo nó gieo nhiều thêm một chút.”
“Cái này… có khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878352/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.