Nghe bọn họ nói muốn mượn Tiểu Quang dắt ra ruộng đi dạo, Tiêu Linh Vũ nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Cô tỏ ra kinh ngạc:
“Để Tiểu Quang ra ruộng nhà các bác đi dạo? Tại sao chứ?”
Mọi người có mặt nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tiêu Linh Vũ thì đưa mắt trao đổi với nhau, trong đáy mắt lóe lên tia sáng, rồi dì Lưu lên tiếng giải thích:
“Linh Vũ à, dì nghe nói… nghe nói Tiểu Quang hôm đó giữa đường đã tìm đến cháu cầu cứu, vừa khóc vừa chạy tới vì mẹ nó sắp bị giết, có phải thế không?”
Đối diện những người bỗng dưng đến nhà mượn Tiểu Quang, Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Đúng là có chuyện đó.”
Bà Hồ lập tức cười nói:
“Con bò con này quả thật có linh tính.” Rồi bà dò hỏi: “Linh Vũ, tôi nghe nói Tiêu Thành Bang đã dắt Tiểu Quang nhà cháu ra ruộng đi một vòng, sau đó cà chua nhà họ lớn lên rất tốt. Chúng tôi cũng chỉ muốn mượn chút vận may của Tiểu Quang thôi.”
Thực ra, vợ chồng Tiêu Thành Bang, Chu Yến cũng không hề nói rõ rằng nguyên nhân cà chua nhà họ tốt là nhờ phân bò.
Mọi người bây giờ chỉ nghĩ đơn giản là con bò nhỏ này mang lại vận may mà thôi.
Nghe bà Hồ nói vậy, Tiêu Linh Vũ đã hiểu ra.
Trong đầu cô lóe lên, lập tức đoán được nguyên nhân thật sự.
Những ngày qua, ngày nào cô cũng cho hai con bò uống nước suối linh tuyền. Thế nên ngay cả chất thải của chúng cũng mang chút công hiệu, tuy hiệu lực giảm nhiều, nhưng so với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878344/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.