Ba người ngẩn ngơ nhìn mấy quả cà chua bị bò con từ chối, nó không chịu ăn, mà họ cũng chẳng thể vứt đi, vậy thì ai sẽ ăn đây? Cả bọn đều vô cùng rầu rĩ.
Đột nhiên, Ninh Vĩ Nhất kêu to:
“Khoan đã… có phải con bê vừa lườm bọn mình không? Các cậu có thấy không?”
Ngoại trừ Tiêu Linh Vũ, tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn Tiểu Quang.
“Đúng rồi, nó lườm bọn mình khinh bỉ đấy!” Dương Bảo Lâm hít một hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ nó là thần thú trong truyền thuyết?”
Khang Lạc cười lớn:
“Chúng ta đang ở trong thế giới võ hiệp đấy à?”
Rồi cậu quay sang Tiêu Linh Vũ khen ngợi:
“Chị Linh Vũ, Tiểu Quang thông minh thật!”
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Tiểu Hối cùng mấy đứa nhỏ khác cũng đi theo. Nghe vậy, cậu bé liền cao giọng:
“Có gì đâu! Tiểu Quang chính là anh hùng cứu mẹ mình, nó là thiên tài ấy chứ!”
Ba sinh viên kia lập tức hứng thú:
“Tiểu Hối, mau kể cho bọn anh nghe đi!”
Tiêu Tiểu Hối ưỡn ngực, giọng đầy tự hào:
“Vài hôm trước, khi chị họ từ trấn trở về, Tiểu Quang đã lao ra khỏi đám đông, chạy thẳng đến bên chị ấy, nó nhìn chị họ với đôi mắt ngấn lệ. Lúc đó chủ cũ của nó cũng đi đến, sau khi hỏi thăm, chị họ mới biết Đại Quang sắp bị đem đi g.i.ế.c thịt. Thế là chị họ liền mua luôn cả hai mẹ con về.”
Tiêu Linh Dạ và đám bạn nghe xong đều ngỡ ngàng.
“Tiểu Quang thật sự rất thông minh.” Khang Lạc không khỏi thán phục: “Nó còn biết khóc để cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878340/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.