Tiêu Linh Dạ giơ tay lên, nghiêm giọng nói:
“Đừng hòng mơ lấy được cà chua của tôi! Muốn thì lấy mạng tôi trước!”
“Xem ra cậu không chịu đầu hàng rồi đúng không?” Ninh Vĩ Ý cười gian, quát: “Anh em, xông lên!”
Ba người cùng nhà lao tới, giữ chặt hai vai Tiêu Linh Dạ, một người đứng đối diện, làm bộ tra khảo.
Ninh Vĩ Ý chất vấn:
“Tiêu Linh Dạ, cậu không coi bọn tôi là anh em à? Sao có đồ ngon như vậy mà còn giấu?”
Khang Lạc cũng gật gù:
“Đúng đó, cậu mua thêm mấy quả thì có phải tốt hơn không, giờ còn lại hai quả mà cũng không chịu chia, cậu đúng là người tệ bạc!”
Dương Bảo Lâm thì nhắm thẳng vào trọng điểm:
“Này, Tiểu Dạ, mấy quả cà chua này cậu mua ở đâu vậy? Chúng ta nên đi mua hết về ăn thôi!”
Cậu ta còn nghĩ nếu ăn không hết thì có thể mang đến trường bán lại, hương vị ngon thế này, chắc chắn lời to.
Thấy vẻ mặt con buôn gian xảo của Dương Bảo Lâm, Tiêu Linh Dạ vội kêu lên:
“Đừng có mơ kiếm chác từ mấy quả này! Đây là chị tôi gửi cho, bạn chị ấy ở viện khoa học nông nghiệp lai tạo ra giống mới, đưa cho chị tôi ăn thử.”
Nghe vậy, cả ba như bị dội gáo nước lạnh, nhưng rồi họ lại hỏi tiếp:
“Tiểu Dạ, bạn chị cậu gửi nhiều không? Bọn tôi có thể mua lại từ chị cậu không?”
Ba người bạn cùng phòng của Tiêu Linh Dạ đều thuộc gia đình giàu có, Ninh Vĩ Ý là con thứ của giám đốc sở giáo dục, Dương Bảo Lâm là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878331/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.