“Ơ, nhà nào mà mới sáng sớm đã nấu món gì thơm thế này?”
Thôn Đào Nguyên là một thôn thuần nông, bà con thường dậy từ tinh mơ để ra đồng làm việc.
Tháng ba, tháng tư là vụ gieo hạt, chừng nửa tháng nữa là phải nhổ mạ để cấy nên ruộng phải được chuẩn bị đầy đủ nước thì cấy mới suôn sẻ. Bởi thế mà sáng nay đã có nhiều người ra đồng đào mương, phát cỏ và bón phân.
“Chúng ta đang làm với phân chuồng, thế mà vẫn ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, đúng là lạ thật.” Vợ của Tiêu Bằng Tái, chị Lưu Liễu Huệ vừa làm việc vừa xuýt xoa. Mùi phân trộn cùng mùi thức ăn, quả thực khó mà tả nổi.
“Có chắc là mùi đồ ăn không?” Lan Ngọc Huệ đang làm ở thửa ruộng kế bên cũng thấy lạ: “Hay là mùi hoa cỏ gì đó? Bình thường nấu ăn làm gì thơm xa thế!”
“Không đâu, rõ ràng là mùi cơm nấu.” Trương Kiều Anh chen vào: “Tôi ngửi giống như mùi cháo ấy.”
Người lớn kẻ nhỏ đi ngang qua nhà họ Tiêu đều phải dừng chân hít hà, ai nấy đều thầm nghĩ:
“Nhà chú hai nấu cái gì mà thơm thế nhỉ?”
“Ngửi thì đúng là mùi cháo, nhưng từ bao giờ cháo lại thơm thế này? Cháo vốn nhạt nhẽo, chán ngắt, tôi còn ghét ăn cháo nữa kìa.”
“Tôi còn ngửi thấy mùi bánh trứng rán nữa, thơm muốn xỉu!”
Một đứa trẻ nuốt nước miếng ừng ực:
“Thơm thế này… thèm quá đi!”
“Béo con, chẳng phải mày vừa ăn sáng xong rồi sao?” Đứa trẻ chừng mười tuổi đứng cạnh bĩu môi: “Người thì đã tròn vo, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878304/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.