Đến giờ cơm tối, Tiêu Linh Vũ lại nói với ba mẹ:
“Mẹ, ngày mai con sẽ đưa em trai đến trường.”
Tiêu Linh Dạ giật mình, vội nói ngay:
“Chị, chị không cần đưa em đâu. Em đã là người lớn rồi. Nếu bị bạn bè thấy chị đưa đến trường, em sẽ bị cười c.h.ế.t mất! Hơn nữa, em tự đi cũng được mà!”
Tửu Lâu Của Dạ
Tiêu Linh Vũ phản bác:
“Chị đi cùng em là vì chị muốn ra thị trấn, không phải vì em! Ngày mai có phiên chợ, chị muốn đi xem thử.”
Tiêu Linh Dạ bĩu môi:
“Được thôi!” Trong lòng cậu còn tưởng chị gái quan tâm mình.
Nghe vậy, mẹ Tiêu liền lo lắng:
“Tiểu Vũ, mẹ thấy con không nên đi. Con muốn mua gì thì cứ bảo ba hoặc mẹ mua giúp, nhỡ đâu con chạm mặt người nhà họ Lan hay họ Trần…” Mấy người đó vốn chẳng dễ đối phó.
Tiêu Linh Vũ lắc đầu:
“Mẹ, sẽ không sao đâu, họ không dám làm gì đâu.”
Mẹ Tiêu vẫn chưa yên lòng:
“Chưa chắc đâu, Lan Hồng Tinh là kẻ côn đồ, nhỡ con gặp phải hắn thì sao?”
Tiêu Linh Vũ an ủi:
“Mẹ yên tâm, con có quen vài người ở đồn công an thị trấn, Lan Hồng Tinh không dám động đến con đâu.”
Tiêu Linh Dạ cũng chen vào:
“Mẹ, con sẽ bảo vệ chị, mẹ đừng lo!”
Mẹ Tiêu thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ:
“Được rồi, nhưng các con phải thật cẩn thận đấy!”
Đêm hôm đó, Tiêu Linh Vũ lại vào không gian thần nông, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ, những hạt giống gieo buổi chiều đã mọc cao tới bắp chân.
“Lớn nhanh vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878303/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.