Tại tập đoàn Nhan thị ở thành phố Z, thư ký Vương báo cáo với Nhan Tư Minh:
“Chủ tịch Nhan, tiểu thư Tiêu đã trở về quê rồi ạ!”
Nhan Tư Minh nhíu mày: “Cái gì? Quê cô ấy ở đâu?”
“Ở thôn Đào Nguyên, trấn Hưng An, huyện Hưng Âm!” Thư ký Vương đáp: “Ngôi làng đó nghèo nàn, lạc hậu, cả thôn chỉ có một mình cô Tiêu Linh Vũ là học đại học.”
Nhan Tư Minh phẩy tay:
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi đi!”
Cô đi thì cứ đi, chẳng phải tôi thiếu phụ nữ đâu.
Thư ký Vương vội vàng đáp:
“Vâng!” Sau khi đi ra ngoài, anh ta thở phào một hơi, lẩm bẩm: “May quá, chủ tịch không bắt mình đi theo đến cái nơi xa xôi đó.”
Dù đã cố dặn lòng không nghĩ nữa, Nhan đại thiếu gia vẫn chau mày. Anh thì thầm:
“Chẳng lẽ cô ấy thật sự không phải đang lạt mềm buộc chặt? Nếu không thì sao lại bỏ về quê trong khi mình đã cho cô ấy cơ hội tốt như vậy?”
Anh lắc đầu tự phụ:
“Không thể nào! Không người phụ nữ nào có thể kháng cự một người đàn ông vừa giàu, vừa đẹp trai, vừa quyến rũ như mình. Nhất định là Tiêu Linh Vũ đang chơi trò mèo vờn chuột. Cô ấy sẽ sớm quay lại thành phố Z thôi, mình không tin gia đình cô ấy lại để một sinh viên đại học phí hoài cuộc đời nơi đồng ruộng lạc hậu đó.”
Càng nghĩ, Nhan Tư Minh càng chắc chắn rằng Tiêu Linh Vũ đang cố tình làm cao.
Lông mày anh giãn ra, khóe môi nhếch lên:
“Tiểu pháo hoa, hóa ra em muốn chơi trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878288/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.