Mặt của Lâm Tường Vũ tái nhợt hẳn sau câu hỏi của Tiêu Linh Vũ. Giọng của Lâm Tường Vũ yếu dần, khí chất mạnh mẽ khi nãy cũng mất sạch. Cô ta lắp bắp: “Nhưng… nó là sự thật. Tôi đã ăn tối tại khách sạn đó… với một người đàn ông. Nên… tôi ở lại để quan sát cô.”
Tiêu Linh Vũ cười không vui: “Lâm Tường Vũ, cô nói vậy nghe được à? Khách sạn Marriott là khách sạn năm sao, và khoản chi nhỏ cũng không hề thấp. Cô nói cô có bữa ăn tối với mốc lương hiện tại của cô?”
Mặt Lâm Tường Vũ đỏ bừng, nhưng cô ta vặn cớ: “Nếu cô có thể chi trả, thì tại sao tôi lại không? Một bữa ăn là 1000 nhân dân tệ, tôi quyết định phung phí cho bản thân vào tối hôm qua!” Lương của Lâm Tường Vũ mỗi tháng chỉ có vài ngàn tệ, hiển nhiên, cô ta không hề chi trả cho bữa ăn tối đó.
Tiêu Linh Vũ gật đầu: “Lâm Tường Vũ, có thật cô là người khôn ngoan, sao cô lại hành xử vụng về như vậy? Tôi đã nói thư kí Lý mời tôi nên tôi không cần phải trả tiền. Còn cô thì sao? Hơn nữa, nếu như cô đứng đắn như cô nói, tại sao lại nhảy vào buộc tội tôi khi tôi được đàn ông che chở? Cô có thể ngăn anh ta lại hoặc gọi Trần Nhiên đến bắt quả tang tôi mà.” Tiêu Linh Vũ ngừng lại lườm Triệu Văn Mạn và Trần Nhiên. “Nhưng cô đã không làm thế, cô trốn vào một góc và chụp mấy tấm hình đó. Khi cô đến công ty tại văn phòng, cô đã rao rêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878263/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.