Tiêu Linh Vũ suy nghĩ một chút rồi bắt máy.
“Vũ Nhi, em đang ở đâu vậy?” Giọng Trần Nhiên mang theo vẻ sốt ruột: “Anh tới phòng làm việc của em thì mọi người nói em vẫn chưa đến. Có chuyện gì xảy ra sao?” Rõ ràng, hắn đang cố moi thông tin.
Nghe giọng điệu giả tạo ấy, Tiêu Linh Vũ chỉ thấy ghê tởm. Cô hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh, giọng đều đều:
“Không sao cả, chỉ là gặp phải một con ch.ó điên. Nhưng em đuổi nó đi rồi, giờ em đang tới công ty đây.”
Nói xong, cô dập máy ngay, không cho hắn cơ hội nói thêm gì.
Trần Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày. Hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Tiêu Linh Vũ, cô chắc chắn sẽ suy sụp sau chuyện đó, cảm thấy vô cùng có lỗi và tội nghiệp, nhưng hôm nay, giọng cô lại hoàn toàn bình thản.
Nghĩ vậy, lòng hắn bỗng cháy lên giận dữ. Hắn nghiến răng, hạ giọng chửi thầm: “Tiêu Linh Vũ, hóa ra em chưa bao giờ thật lòng với anh!”
Vậy có nghĩa là Tiêu Linh Vũ đã ngủ với người khác từ trước rồi? Thế nên giờ bị gài bẫy cũng chẳng thấy sợ hãi? Triệu Văn Mạn ngồi trên ghế sô pha nghe thấy hắn lẩm bẩm. Ánh mắt cô ta lóe lên, khóe miệng cong lên đầy đắc ý và châm biếm.
Cô ta mỉm cười hỏi: “Sao thế? Mặt dài cả thước rồi kìa. Con tiện nhân đó lại không thèm nghe máy à?”
Trần Nhiên đáp: “Không phải. Cô ta nói đang tới công ty.”
Triệu Văn Mạn nghe vậy liền sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878247/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.