Tình hình của Lâm Hoạch dần có chuyển biến tốt, thời gian hôn mê cũng được rút ngắn đi, từ từ khôi phục thành trạng thái bình thường, sau khi tỉnh lại cảm xúc đã ổn định hơn nhiều, chỉ có điều đầu óc dại ra như không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ trưng ra gương mặt há hốc mồm hờ hững.
Có vẻ là anh đang đắm chìm rúc mình trong chính chiếc vỏ giáp bảo vệ của mình, ngắn trở hết mọi tổn thương ra bên ngoài cố biến bản thân thành một người ngu ngốc. Rồi thời gian qua đi, khi mọi ký ức đau khổ càng mơ hồ, cũng là lúc anh sẽ dỡ xuống mọi phản ứng phòng bị.
Mà người cũng ngây dại ra giống anh còn có Lâm Dư.
Lâm Dư trông coi bên giường suốt, hiện tại cậu gác hai chân lên chân ghế, đặt bài thi thử trên đùi vùi đầu làm suốt bốn mươi phút, kết quả chỉ làm xong sáu câu, mà sai hết những năm câu.
Phía dưới bài thi là quyển tạp chí cũ đang lật ra đúng phần tra hỏi người đàn ông trong tù, trên mặt Hạ Băng đã bị cậu dùng bút đâm tan nát. Cậu mím môi cố giữ bình tĩnh, hai hàng lông mi kéo dãn ra không cau mày nhăn nhó nữa.
Cứ thế mà trưng ra một bộ dạng trầm tĩnh lặng yên như mặt biển, rồi lúc sau bỗng dưng hai hàng nước mắt chốc tuôn trào ra, hệt như có ai đó quăng cục đá vào mặt biển đang im lìm vậy. Biển vẫn như thế, thế nhưng những cơn sóng gợn như đang nói – biển đang cảm thấy đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339959/quyen-5-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.