*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Hoạch ngã sấp xuống đất tựa như một con cá mắc cạn cố vùng vẫy cái đuôi của mình, cả người co quắp lại xin tha, bên khóe miệng cũng trào ra từng ngụm nước nhỏ đang lách tách chảy xuống, cánh tay yếu ớt không còn bao nhiêu sức cứ đẩy vai Lâm Dư, thỉnh thoảng bật ra vài tiếng rên rỉ.
“Đi mau… Tiểu Dư…”
Lâm Dư ôm Lâm Hoạch, có vẻ như sắp cắt đứt môi dưới của mình. Lá gan của cậu rất nhỏ, lại thường hay kinh sợ, trước đây mỗi khi Lâm Hoạch đánh nhau bị thương đều chỉ biết lén khóc, sau đó lại trưng ra một nụ cười khi đối mặt với anh.
Bây giờ thì không giống như thế nữa. Cậu cố gắng kìm nén lại những giọt nước mắt, ôm chầm lấy Lâm Hoạch yếu ớt vào trong lòng mình, rồi dùng nhiệt độ nóng hổi cùng nhịp tim đập động viên đối phương. Lâm Hoạch chầm chậm thoát ra khỏi cơn điên cuồng, có lẽ là vì bản thân đã kiệt sức, cũng có lẽ là vì anh tìm được sức mình qua mỗi lần nghe thấy hai chữ “Đậu Đậu” phát ra từ miệng Lâm Dư.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người anh em bọn họ, coi như trong khi đợi xe cứu thương tới cũng dần lắng xuống. Lâm Dư cúi đầu mặc áo len cùng quần thể thao cho Lâm Hoạch, mà Lâm Hoạch cứ dính chặt vào lồng ngực cậu không chịu nhúc nhích, cho nên hao tốn khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339957/quyen-5-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.