Trận lửa lớn vội vã này phá đi sự yên tĩnh của con đường, xe cứu hỏa, cứu thương cùng quân cảnh tiến vào cửa trường, đèn tín hiệu chớp nháy và còi báo vang rền từng đợt làm đám người đứng xem cũng trở nên căng thẳng hơn.
Sau khi Tào An Kỳ nhảy xuống thì nhanh chóng được ẵm lên xe cứu thương đưa đi cấp cứu, ngay sau đó thì Diệp Hải Luân cũng được dìu vào chiếc thứ hai.
Sau khi ngọn lửa bắt đẩu chuyển động trào ra khỏi cửa sổ, cũng là thời khắc Tiêu Trạch ôm Lâm Dư nhảy xuống, anh che chở phía sau ót cho Lâm Dư, cả người che chở bao bọc lấy cả thân người đối phương, sau đó còn tiếp đất làm nệm đỡ cho cậu.
Lâm Dư cảm giác mình đã không còn biết gì nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội, thế nhưng lại không biết nhịp đập ấy là của cậu hay là của Tiêu Trạch. Lúc này ở xung quanh, đội viên phòng cháy chữa cháy cùng nhân viên cấp cứu bắt đầu đi lên dìu bọn họ lên, cậu ngẩng đầu nhìn xem thử Tiêu Trạch thì đụng phải ánh mặt anh đang nhìn cậu.
Tiêu Trạch híp mắt lại, gương mặt bị lửa hun đổ ra một tầng mồ hôi nóng hổi, anh được bác sĩ đỡ đứng dậy, bởi vì cơn đau ở bàn tay và sau lưng cho nên không nhịn được nhíu mày lại.
“Anh thấy ra sao rồi?” Thanh âm Lâm Dư không lớn lắm, hoặc có thể là cậu gấp gáp đến độ không nói nên lời. Cậu đỡ Tiêu Trạch lên chiếc xe cứu thương thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339862/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.