Đã tới gần buổi trưa, vì sợ bản thân bị nhốt ở ngoài nên sáng sớm Lâm Dư đi khỏi không có khóa cửa. Lúc cậu về đến hiệu sách, sáu con mèo dường như đói bụng nhào tới, cậu bèn thả ghế xếp xuống đi lấy đồ ăn cho bọn nhóc. Sau khi ngồi xổm cho đám tổ tông này ăn xong, cậu mới đứng dậy đi lấy chìa khóa cửa kéo cuốn. 
Tất cả chìa khóa đều đặt ở khay nhỏ bên trong quầy bar, Lâm Dư đi đến tìm kiếm, phát hiện Tiêu Trạch cũng bỏ chìa khóa cửa bên ở trong đó. Vừa nhắc liền linh, Tiêu Trạch buồn ngủ bước xuống lầu, cái áo thun mới vội mặc vào còn bị cuốn lên một khoảng. 
“Anh tỉnh rồi hả.” Lâm Dư rút khăn giấy, chờ đến khi đối phương đến gần thì lau vết nước đọng trên mặt cho. Tiêu Trạch nắm chặt tay cậu, giọng nói có chút khàn khàn: “Đi bày sạp rồi sao?” 
“Vâng, em đi trễ nên làm ăn chán lắm luôn.” Cậu thành thật khai báo, “Diệp Hải Luân đến, em với cậu ấy có nói chuyện một xíu.” 
Tiêu Trạch dường như đã tỉnh ngủ, trợn tròn nửa mắt nhìn kỹ Lâm Dư: “Nói chuyện gì? Có bắt nạt cậu không?” 
Lâm Dư đang không được vui, cơ mà nghe xong anh hỏi tự dưng bồn chồn lạ lùng. Cậu trơ mặt ra tiến lại gần anh cứ như chơi xấu rồi hỏi: “Vậy thế nào mới được xem là bắt nạt em?” 
Tiêu Trạch thuộc như lòng bàn tay: “Đánh cậu, mắng cậu, hù cậu, cái gì cũng gọi là bắt nạt.” 
“Vậy…” Lâm Dư không biết Tiêu Trạch có đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339858/quyen-2-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.