Tiêu Trạch mới dỗ mèo hồi lâu sau, bây giờ còn phải dỗ người.
Lâm Dư ôm chặt Tiêu Trạch, sau khi nói xong liền không nói nữa mà chỉ vùi đầu vào ngực anh. Hoảng hốt trong mộng thì thôi đi, còn không tìm thấy anh đâu nữa, làm Lâm Dư sợ quá chừng.
Anh ôm lấy bả vai của đối phương vuốt nhẹ động viên, đồng thời cũng đem chuyện kia ra làm rõ ngọn nguồn.
Bên ngoài gió to gào thét không ngừng khiến nhiệt độ hạ thấp xuống, da dẻ cũng lạnh lẽo nhợt nhạt đi mấy phần. Tiêu Trạch thấy thế bèn giơ tay che kín sau gáy cho Lâm Dư sau gáy rồi mở miệng nói: “Trứng bịp bợm, có lạnh hay không?”
Trong đầu của Lâm Dư trước sau đều loạn thành một mảnh, nào là lửa, là Diệp Hải Luân, Tào An Kỳ, lúc cậu gào thét tìm Tiêu Trạch, tất cả xoay quanh hỗn loạn vào nhau không biết đâu là mơ đâu là thực.
Nhưng mà nhờ có ba tiếng “Trứng bịp bợm” của Tiêu Trạch, cậu cuối cùng cũng được kéo về hiện thực.
“Anh.” cậu ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn rõ dáng dấp Tiêu Trạch trong bóng tối, “Anh còn nhớ giấc mơ hôm trước của em không? Lúc đò em mơ thấy, Tào An Kỳ đã đồng ý ở bên Diệp Hải Luân.”
Chính là lần mơ ở quán bar hôm nọ, cả hai lúc đó cứ nghĩ bản thân chỉ nằm mơ cho nên cũng không để trong lòng, nhưng Diệp Hải Luân lại xác nhận rằng giấc mơ này của cậu là thật, Tào An Kỳ quả thật đồng ý ở bên cạnh Diệp Hải Luân.
Tiêu Trạch hỏi: “Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339848/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.