Người thích xem kịch nói tính ra cũng không nhiều, ít nhất là không bằng với người thích xem phim ảnh.
Lâm Dư nhớ tới lần trước tình cờ gặp bà Mạnh, lúc đó bà hẹn bạn bè đến nhà hát xem kịch. Bà Mạnh mặc một cái quần dài, tay cầm cà phê, mặt được trang điểm, mang trang sức rất ư là sang trọng.
Có phải là đi xem kịch cũng phải ăn diện đàng hoàng không nhỉ?
Lâm Dư chưa từng đến rạp chiếu phim, cũng không bước chân đến nhà hát, cho nên không biết đi xem kịch cần phải chú ý cái gì. Tiêu Trạch lúc này đã xuống lầu chờ cậu, còn cậu thì rửa mặt rồi đứng trước tủ quần áo nhỏ tìm quần áo.
Áo thun đen, áo thun trắng, áo thun in chữ cái, tại sao ngay cả một bộ đồ nghiêm túc mà cậu cũng không có vậy nè?
Chỉ có một cái sơ mi không được đẹp hay nghiêm trang gì, mặc vào chả có tí gì gọi là khí chất lão tổng cả. Lâm Dư buồn ơi là sầu lắc lư trong lầu gác, cuối cùng mới nhất quyết chọn lấy một bộ.
Lúc ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, nhìn thấy Tiêu Trạch đang đứng ở cửa dạy dỗ mấy chú mèo, cậu xuống xong liền đứng xa hai mét chờ anh, sẵn tiện thưởng thức sáu cái mông tròn tròn xếp thành hàng.
Tiêu Trạch cũng không có ấu trĩ đến mức phải đi nói chuyện với mấy con mèo, chỉ là trong lúc chờ nhàm chán quá. Ai cũng nói mấy cô gái ra cửa đều làm khổ người ta một phen, cái tên trứng bịp bợm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duong-thoi-lui/2339846/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.