Đó là Trương Tuyết Tề, thực sự là anh.
Nếu hỏi cô thích kiểu người thế nào thì có lẽ cô sẽ không thể trả lời ngay, nhưng nếu hỏi người đàn ông thế nào được tính là đẹp trai thì nhất định cô sẽ chỉ Trương Tuyết Tề. Đường nét khuôn mặt nổi bật, cô thích nhất là đôi mắt anh, mắt hai mí rõ ràng, khóe mắt hơi nhếch lên, nếu nhìn vào bạn sẽ bị đắm chìm trong đó, sau khi rời khỏi còn lưu luyến không thôi.
Lúc này, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt vừa bất lực vừa khó hiểu và không lên tiếng. Rõ ràng là vẻ mặt tức giận nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không để ý tới. Thậm chí Tưởng Tinh cũng không phát hiện ra mình đã nở nụ cười từ bao giờ, động tác kéo tay anh của cô đã biến thành cái ôm chặt chẽ, gần gũi. Trong lúc anh đang cau mày, cô khẽ nghiêng đầu cứ thế dán chặt lên cánh tay anh.
Tưởng Tinh nói trước khi anh kịp lên tiếng: “Trương Tuyết Tề, thật thần kì, tớ vừa muốn gọi cho cậu thì cậu lại xuất hiện rồi này.”
Phía sau là một cây cột, nên cho dù có nhìn về phía này cũng là điểm mù, không ai có thể nhận ra bọn họ.
Trương Tuyết Tề nheo mắt nhìn cô, mím môi im lặng. Đột nhiên Tưởng Tinh có chút chột dạ, trong quá trình nhìn lén anh, bàn tay đang ôm anh dần dần buông lỏng trượt xuống dưới, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay cùng các đốt ngón tay của anh, sau đó chạm nhẹ vào đầu ngón tay anh rồi nắm chặt lấy ngón trỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-yeu-ban-than/270917/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.