“Chỉ là ngủ thôi nhé, đắp chăn ngủ, không làm gì khác.” Tưởng Tinh ngây thơ nói.
Trương Tuyết Tề hơi nheo mắt lại, nhìn cô thật sâu và không lên tiếng.
Tưởng Tinh cũng yên lặng nhìn anh, cô đảo mắt, chợt hiểu ra có giải thích cùng là thừa, còn lộ ra sự mờ ám trong lòng. Hơi nóng còn đọng lại trên má cô thật lâu, ôm cũng không được, thả ra cũng chẳng xong, cuối cùng dần dần rơi vào im lặng rồi vùi mặt vào cánh tay anh. Xấu hổ chết đi được…
“Cậu muốn làm gì cũng không được đâu.” Trương Tuyết Tề bật cười một tiếng và nắm tay cô lên lầu.
Đèn tường phòng khách vụt tắt, nguồn sáng của đèn cảm ứng cầu thang hắt lên, giống như một tấm gấm mềm mại, đưa hai người vào một nơi yên tĩnh khác cách nhau một bức tường, nơi mà chẳng có ai quấy rầy họ.
Phòng khách im phăng phắc, chó mèo ngủ yên trên đệm. Phòng ngủ cũng yên ắng, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng trống của nhịp tim trong lồng ngực đang giãn nở vô hạn. Cơ thể cô nửa dựa tường, lần đầu tiên cô không dám cử động trong môi trường mà mình đã ở không biết bao nhiêu lần.
Tưởng Tinh cau mày, vô thức xoa xoa lỗ tay, lẩm bẩm nói: “Ồn ào quá…”
Trương Tuyết Tề đang đứng bên tủ quần áo, ngạc nhiên nghiêng đầu: “Ồn ào? Tiếng điều hoà sao?”
Anh lấy điều khiển điều hoà để xem xét, thấy nó đang ở chế độ ngủ.
Cô mượn chút ánh sáng nhìn anh, có hơi giật mình.
“Đứng đây làm gì thế?” Trương Tuyết Tề nhìn động tác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-yeu-ban-than/270916/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.