Hai ngày trước kỳ thi đại học, bố Cận và mẹ Lê đặc biệt bay về.
“Sao lại là gây thêm phiền phức chứ?”
Mẹ Lê xách vali, không hài lòng với lời nói của con trai: “Chẳng lẽ chúng ta không thể về đây để đặt đồ ăn ngoài cho hai đứa sao?”
Nhà họ Cận không có gen nấu nướng, bố Cận và mẹ Lê đều không có năng khiếu trong chuyện này, nếu thực sự thử thách bản thân bước vào bếp, Cận Lâm Côn cũng không dám để Vu Sanh ăn “thứ gì đó không rõ là gì” mà bọn họ làm ra.
Dù sao thì bạn nhỏ nhà hắn mỗi lần đối mặt với đồ ăn bố mẹ hắn đưa cho đều có chút nghiêm túc thái quá.
Nếu để mẹ Lê vào bếp, Vu Sanh thực sự có khả năng sẽ ăn hết cả miếng cánh gà bị nướng cháy thành than.
“Để em làm là được rồi.”
Vu Sanh cảm thấy chỉ là thi đại học thôi mà, không cần phải căng thẳng như vậy, cậu kéo kéo Cận Lâm Côn: “Bác trai, bác gái khó khăn lắm mới về một lần, cứ để hai bác nghỉ ngơi cho thoải mái.”
…
Chỉ là thi đại học thôi mà.
Cận Lâm Côn cảm thấy cứ tiếp tục thế này, bạn nhỏ nhà hắn cũng có thể bị người ta “bắt cóc” cho vào bao tải mất.
“Đám Lương Nhất Phàm đều đã bắt đầu thắp hương bái Phật rồi, chúng ta cũng phải phối hợp một chút.”
Cận Lâm Côn cầm một que kem về phòng ngủ, vỗ vai Vu Sanh: “Cũng cho bố mẹ một cơ hội để cống hiến.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3564432/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.