Mặc dù luật lệ không cấm Vu Sanh ra sân, nhưng các bạn học lớp 7 vẫn có một trái tim muốn tự chứng minh bản thân mà không cần dựa vào "hack".
Bản thân Vu Sanh cũng không quá cố chấp chuyện ra sân.
Hồi cấp hai, cậu thường xuyên chơi bóng rổ, giáo viên muốn tìm cậu tham gia cuộc thi nào đó đều phải canh thời gian đến sân bóng rổ mới tóm được người. Sau này ít chơi bóng hơn, đánh nhau nhiều hơn, cậu mới dần dần không còn thường xuyên chạy ra sân bóng nữa.
Không ai ngay từ đầu đã biết đánh nhau, Vu Sanh ban đầu đánh nhau cũng thua, nhất là khi đánh hội đồng, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ chịu thiệt.
Sau đó cũng không có kinh nghiệm gì đặc biệt, chỉ là thời gian lâu dần, tự nhiên cũng quen tay.
Đánh nhau loại chuyện này, thường cũng không cần quá nhiều chiêu trò. Xét cho cùng, những chuyện có thể giải quyết trực tiếp thì căn bản không cần phải động tay động chân, thật sự đến lúc phải xắn tay áo lên, chỉ cần nắm bắt thời cơ, ra đòn chính xác, chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
"... Anh Sanh."
Diêu Cường ngồi trên quả bóng rổ, không nhịn được giơ tay lên phản bác: "Cách nói của anh cứ như giáo viên dạy Chính trị của chúng ta giảng bài ấy."
Ủy viên thể dục hùa theo cậu ta, hắng giọng ưỡn ngực, bắt chước y hệt: "Các em, các em phải đọc kỹ đề bài. Chỉ cần phân tích kỹ đề, nắm bắt được ý đồ của người ra đề, là có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3564420/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.