"Khách hàng là thượng đế" mà.
Ngày hôm sau khi Vu Sanh về nhà, cậu nhận được một bức thư xin lỗi kỳ lạ từ chủ khách sạn.
"Chắc là mỗi phòng đều có một cái, phòng chúng ta khá là sạch sẽ mà."
Cận Lâm Côn lấy một miếng băng cá nhân, ướm thử lên cổ Vu Sanh rồi cẩn thận dán vào: "Điều kiện chỗ họ thật ra rất tốt, ông chủ cũng rất thành thật."
Thậm chí cách âm cũng rất tốt.
Nếu phòng tắm rộng hơn một chút thì càng tốt.
Làn da của Vu Sanh khá trắng, chỉ cần có một chút dấu vết là sẽ rất rõ ràng, hơn nữa còn lâu khỏi hơn người khác. Cận Lâm Côn khuyên cậu mặc áo sơ mi cả ngày, nhưng đến tối thì không chịu được nữa, chỉ có thể dùng băng cá nhân che đi tạm thời: "Nhưng mà đã tháng 12 rồi, sao còn có côn trùng nhỉ?"
Vu Sanh nhìn bức thư xin lỗi với lời lẽ đầy áy náy: "Ông chủ cũng nghĩ vậy."
Nhưng ủy viên đời sống không quan tâm điều đó.
Ủy viên đời sống đã tranh luận với ông chủ một hồi lâu với lý lẽ rõ ràng, cuối cùng cũng giành được quyền lợi chính đáng cho các bạn học, đồng thời đạt được ưu đãi dành cho khách quen là đặt phòng trước cho chuyến du lịch tiếp theo và được trả phòng muộn một tiếng.
...
Nói chung, mặc dù khách sạn có chút sơ suất nhỏ, nhưng chuyến đi chơi vẫn rất vui vẻ.
Mọi người đều còn nuối tiếc, ngay cả việc Tần bạo chúa thừa nước đục thả câu" giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3564419/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.