Cận Lâm Côn nắm đống kẹo, ngẩng đầu nhìn cậu.
Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh.
Vu Sanh nhíu mày, định đuổi hắn về nhà, nhưng Cận Lâm Côn đã vội vàng tìm chỗ đặt kẹo xuống, bước nhanh đến, lại ôm cậu vào lòng.
Hơi ấm đột ngột áp sát, Vu Sanh đưa tay đỡ lấy hắn: "Sao vậy?"
"Không nỡ đi."
Cận Lâm Côn cúi đầu, tâm trạng không tốt: "Bạn nhỏ nhà tôi ở một mình, tôi sợ ban đêm cậu ấy sợ bóng tối."
"..."
Vu Sanh cảm thấy mình có lẽ đã hiểu được tâm trạng của bố mẹ Cận Lâm Côn khi thu dọn hành lý, hối hả đuổi hắn ra khỏi nhà: "Tỉnh lại đi, nhà tôi có đèn."
Cậu không muốn Cận Lâm Côn hiểu lầm, mở miệng định giải thích, nếu có việc gì thì cứ ở lại thêm vài ngày cũng được.
Cận Lâm Côn không đợi cậu nói, lấy một viên kẹo, bóc vỏ đưa đến bên miệng cậu.
Vu Sanh nhíu mày: "Cho cậu mà.”
“Tôi biết." Cận Lâm Côn vẫn ôm cậu bằng một tay, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, "Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, cậu giúp tôi san sẻ một chút."
Vu Sanh chớp mắt, không khỏi ngẩn người.
Nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng, Cận Lâm Côn đã nhét viên kẹo vào miệng cậu, ngón tay cong lên, nhẹ nhàng ấn vào môi cậu: "Đóng dấu."
Đã chuẩn bị tinh thần bị đánh đuổi ra khỏi nhà, Cận Lâm Côn nhanh chóng rụt tay lại, nghiêng người né tránh, mới phát hiện Vu Sanh căn bản không hề động đậy.
Thiếu niên đứng ngẩn người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563133/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.