Những gì xảy ra sau đó, kỳ thực Cận Lâm Côn không có ấn tượng gì rõ ràng.
Hình như là cùng nhau chào khán giả, ban giám khảo nhận xét tiết mục, xuống sân khấu, hỏi số báo danh, rồi lại yêu cầu điền gì đó.
Hai người chỉ nắm tay nhau một lúc ngắn ngủi trước cây đàn piano, nhưng lòng bàn tay hắn đến bây giờ vẫn nóng ran, hấn khum bàn tay lại, thậm chí còn không nỡ nắm chặt.
Các học sinh biểu diễn xong phải ở lại làm khán giả cho đến khi toàn bộ buổi biểu diễn kết thúc, những người khác được hướng dẫn lần mò đi vào chỗ ngồi trong bóng tối, vừa xuống sân khấu, Vu Sanh đã bị chặn lại.
Có người đến hỏi về bản nhạc piano của họ, thậm chí có vài giáo sư của Học viện m nhạc Trung ương cũng đến, hỏi ý định thi tuyển của Vu Sanh.
Nghe nói cậu không có ý định theo đuổi nghệ thuật, các giáo sư già vô cùng tiếc nuối, nhưng vẫn kiên trì giữ lại suất mời, để lại số điện thoại liên lạc cho cậu.
Cận Lâm Côn cố gắng lấy lại tinh thần, nhỏ giọng thảo luận với cậu: "Tôi thấy tôi đàn cũng rất hay, sao không có ai đến tìm tôi nhỉ?"
"Con búp bê và chú gấu bông của cậu nhảy với Chopin à?" Vu Sanh không nể mặt chút nào, "Đó là dạ khúc, cậu vui như vậy làm gì?"
Cận Lâm Côn sờ sờ mũi, cố gắng tìm cho mình một lý do thích hợp: "Cũng không phải đêm nào cũng buồn bã, biết đâu Chopin đàn đàn rồi bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563105/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.