Chương trước
Chương sau
Cho đến tận chiều hôm đó, khi Côn thần bắt đầu giải đáp thắc mắc Online, nỗi sợ bị một trong hai lão đại thủ tiêu vẫn bao trùm lấy các bạn học nhóm 7.

“Tất nhiên là sợ rồi, nhưng không có gì có thể ngăn cản bước chân theo đuổi tri thức của tôi.”

Bạn học Sầm Thụy dõng dạc phát biểu trước ống kính phóng vấn: “Dù giây tiếp theo tôi phải vác cặp lên và lang bạt khắp nơi, tôi vẫn sẽ hỏi cho xong câu hỏi này.”

“Đừng có mà mơ.” Hạ Tuấn Hoa phẫn nộ gạt tay cậu ta ra: “Câu tiếp theo rõ ràng là của tôi, lang bạt khắp nơi mà cũng được chen ngang à?”

...

Những câu hỏi mà các học sinh giỏi đưa ra đều rất hóc búa. Cận Lâm Côn giảng không nhanh, mới chỉ đi được nửa thời gian dự kiến, đã có không ít bạn học ở các nhóm khác nghe tin kéo đến, tụ tập trước cửa ký túc xá nhóm 7.

Vu Sanh ra ngoài mua cơm, suýt chút nữa bị hàng dài trước cửa phòng của Sầm Thụy và Hạ Tuấn Hoa chặn lại, không thể chen vào được.

“Nóng không?” Cận Lâm Côn vừa trả lời xong một câu hỏi, thấy bạn cùng phòng đẩy cửa vào, liền buông chuột quay người lại, “Căng tin đông không?”

“Căng tin không đông, chắc đều ra ngoài xếp hàng rồi.”

Vu Sanh đưa hộp cơm của mình cho hắn, rồi lại lôi ra một chai Wahaha ướp lạnh: “Không còn sữa ‘Sảng khoái (*) nữa, uống tạm cái này một hôm nhé.”

(*)

Cận Lâm Côn: “...”

Mặc dù hắn thực sự rất thích những loại sữa lên men có vị ngọt này, nhưng việc Vu Sanh quyết tâm mua cho hắn tất cả các loại đồ uống dành cho trẻ em là điều mà Cận Lâm Côn ban đầu không ngờ tới.

Đặc biệt là cậu bạn nhỏ có vẻ rất thích thú với quá trình này, rất vui khi có thể gỡ lại một ván trong những lúc như vậy.

Vu Sanh cắm ống hút vào chai Wahaha rồi đưa cho hắn, tâm trạng tốt nên thuận tay xoa đầu Cận Lâm Côn, cúi đầu nhìn màn hình.

Ánh nắng chói chang, trên người cậu vẫn còn mang theo hơi nóng từ bên ngoài. Khi cậu áp sát vào, lớp vải áo hơi ấm cũng áp lên cổ Cận Lâm Côn.

Cận Lâm Côn hơi ngẩng đầu lên: “Bạn ơi...”

Vu Sanh liếc nhìn chai Wahaha màu trắng trong tay hắn, không nhịn được cong khóe môi, nghiêm túc nói: “Bạn học nhỏ này còn bao nhiêu bài tập chưa làm, có cần giúp không?”

“...”

Cận Lâm Côn hắng giọng, khéo léo điều chỉnh hơi thở.

Nếu không phải đang giảng bài, hắn thực sự rất muốn đứng dậy ngay bây giờ, vừa bị đánh vừa xoa đầu người bạn cùng phòng của mình.

Tưởng tượng và thực tế luôn có khoảng cách, Cận Lâm Côn tiếc nuối một lúc, bình tĩnh nắm lấy tay người bạn cùng phòng đang đặt trên đầu mình bỏ sang một bên, phòng ngừa giải thích trước: "Bạn ơi, có quá nhiều người hỏi, tôi vừa thuận tay mở livestream..."

Vu Sanh: "..."

Một nhân vật lớn khác trong màn hình lướt qua, nhanh chóng rời khỏi ống kính.

Dòng bình luận đang thảo luận hòa bình về chủ đề bài giảng trong phòng livestream bỗng trở nên sôi nổi bất thường.

【A a a a a vừa rồi là Vu Sanh sao, nhìn thấy hai nhân vật thần cấp xuất hiện trong cùng một khung hình thật kích động quá à!】

【Hai người họ là bạn cùng phòng, xuất hiện trong cùng một khung hình là bình thường, nhưng tại sao lại có cả "Bạn học nhỏ" và "Wahaha" nữa!!】

【Đây là thế giới của thiên tài sao! Thật ghen tị hu hu hu hu mình cũng muốn uống Wahaha…】

【Quan hệ của hai cậu ấy thật tốt, tui cũng muốn có người mang cơm cho khi đang ôn tập qaq】

【Đúng rồi, nói đến quan hệ tốt, các bạn có biết không? Mình nghe nói…】

【Không có chuyện đó! Côn thần và anh Sanh của chúng ta là tình anh em thuần khiết!】

【Rất tốt, rất thân thiết, chúng ta có thể làm chứng!】

【Chuyện trước đó là do trên giường Côn thần toàn sách, không có chỗ ngủ, đừng suy nghĩ lung tung!】

Dòng bình luận trên mới đi được một nửa, đã bị bình luận dạng bong bóng của nhóm 7 bên dưới mạnh mẽ ngắt lời, vẫn không bị lay động, tiếp tục chậm rãi trôi trên màn hình.

【...Tôi nghe nói mấy bạn thiên tài ở nhóm bên cạnh cũng rất thân thiết, chúng ta nhất định phải cố gắng học tập hơn nữa, cũng gia nhập đội ngũ thảo luận vui vẻ về các chủ đề cao siêu.】



"Không nên vậy." Sầm Thụy rất buồn bã, kéo Lương Nhất Phàm thảo luận, "Chẳng lẽ chỉ có chúng ta cảm thấy hai vị lão đại trong nhóm chúng ta hơi kỳ lạ sao?"

Lương Nhất Phàm không ngạc nhiên: "Nếu đổi chủ ngữ thành số ít, câu hỏi này cũng đã khiến tôi trăn trở suốt mấy tuần qua."

Cậu ta đã một mình chịu đựng sự thật rằng hai vị lão đại kỳ lạ trong một thời gian dài, giờ rất vui khi thấy các thành viên khác của nhóm 7 cùng đối mặt với thực tế, vỗ vai Sầm Thụy: "Nghĩ theo hướng tích cực, có lẽ Côn thần và anh Sanh tự họ còn chưa nhận ra điều bất thường, chỉ đơn thuần là đang uốn cong từ từ theo tác động của lực hấp dẫn..."

Thực ra việc uốn cong tự nhiên quá rõ ràng, vẫn có người nhận ra.

Chỉ là họ quá đơn lẻ và yếu ớt, vài bình luận nhảy ra rồi nhanh chóng bị cuốn trôi.

Trên diễn đàn ẩn danh, những bài viết về hai vị lão đại không liên quan đến học tập lại được đẩy lên, kèm theo ảnh chụp màn hình của Vu Sanh đặt tay lên đầu Cận Lâm Côn, bên dưới là nhiều bình luận hào hứng kiểu "Aaaa", "Ooooh".

Nhưng trước khi Sầm Thụy dẫn đầu đội kiểm soát bình luận tự phát của nhóm 7 kịp đến đó, sẵn sàng nhấn mạnh rằng đây không phải chuyện gì to tát, trong nhóm 7 thường xuyên xoa đầu nhau, họ đã tận mắt chứng kiến tài khoản cấp 9 tên "wsyzka" bí ẩn xuất hiện và tặng cho người đăng ảnh chụp màn hình một quả pháo hỏa tiễn.

...

Các bạn học nhóm 7 cô đơn nhưng bướng bỉnh buông tay khỏi việc kiểm soát bình luận, tiếp tục chia sẻ những phát hiện bí mật mới nhất trong nhóm chat nội bộ.

Thời gian giải thích bài tập dự kiến từ 3 giờ đến 7 giờ chiều, do lượng học sinh bất ngờ đổ về quá đông, kéo dài đến tận 9 rưỡi tối mới kết thúc.

Cận Lâm Côn thở phào nhẹ nhõm, đóng máy tính lại, quay sang với vẻ có lỗi: "Không ngờ kéo dài lâu thế... Có phải đã làm phiền cậu ôn tập không?"

Hắn vốn còn đang nghĩ có nên để Vu Sanh đi học buổi tự học tối trước không, mình giải xong mấy bài cuối rồi sẽ đến, kết quả giấy xin nghỉ của cả hai người đã được chu đáo ký tên phê duyệt và gửi lại dưới dạng ảnh chụp.

Vu Sanh cứ ngồi im, dựa vào đầu giường đọc sách từ nãy đến giờ.

Cận Lâm Côn một lúc không nghe thấy tiếng lật sách, hơi lo lắng là do mình giảng bài quá ồn, khiến cậu không học tiếp được.

Tay cầm bút của Vu Sanh khựng lại, ngẩng đầu lên, quyển sách đặt trên đầu gối suýt chút nữa thì trượt theo xuống: “Kết thúc rồi à?”

“Ừ… Vừa mới xong.”

Hiếm khi thấy cậu học giữa chừng lại lơ đãng, Cận Lâm Côn theo bản năng đáp lại một câu, trong lòng dâng lên sự tò mò, nhịn không được muốn xem thử bạn cùng phòng đang làm gì.

Vừa mới đứng dậy, quyển sách trong tay Vu Sanh đã bị cậu “bịch” một tiếng đóng lại thật chặt, nhét vào dưới gối.

“...” Cận Lâm Côn khẽ ho một tiếng, “Bạn…”

Hắn nhìn vào ánh mắt của Vu Sanh, xoa xoa sống mũi, kịp thời đổi lời đảm bảo: “Tôi một chút cũng không muốn xem, cũng sẽ không nửa đêm sờ vào quyển sách dưới gối của cậu đâu.”

Lời đảm bảo quá mức nghiêm túc, Vu Sanh nhìn hắn, vẫn không nhịn được nhếch mép: “Ra ngoài ăn cơm không?”

“Hả?” Bình thường đều phải dỗ dành mãi mới lôi được cậu ra ngoài ăn một bữa cơm, Cận Lâm Côn có chút không quen, cẩn thận đứng yên một lúc, đưa tay sờ thử nhiệt độ trên trán mình.

Vu Sanh không che giấu ý cười, đứng dậy khỏi giường, hất tay hắn xuống: “Nhanh lên, tôi đói rồi.”

Bạn cùng phòng đói bụng là chuyện lớn, Cận Lâm Côn đứng dậy, xoay người dọn dẹp đồ đạc, đang định đi lấy cặp sách cho Vu Sanh, thì trong lòng bàn tay đã bị nhét một viên kẹo.

Cận Lâm Côn nhướng mày, khóe mắt cong lên, bóc viên kẹo ra, bỏ vào miệng.

Vu Sanh nói muốn ra ngoài ăn cơm, nhưng cũng chỉ lôi kéo Cận Lâm Côn ra khỏi cổng trường là đã buông tay, lại giao lại công việc tìm quán ăn cho đối phương.

Hiếm khi cậu có hứng thú, Cận Lâm Côn chọn một quán cá nướng ở xa, kéo người lên xe buýt.

Trường đại học N có vị trí hơi hẻo lánh, giờ cũng đã muộn, trên xe buýt vắng tanh, gần như không có người.

Hai bên đều là ghế đơn, Vu Sanh tùy tiện tìm một chỗ trống định ngồi xuống, thì bị Cận Lâm Côn kéo lại, cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Ghế sau hẹp hơn ghế trước, lại còn xóc nảy hơn. Vu Sanh ngồi cạnh cửa sổ, nhìn một lúc cảnh đêm tối đen ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới lý do xin nghỉ lúc nãy của Cận Lâm Côn: “Cậu hết say xe rồi à?”

Cận Lâm Côn khàn giọng, rất thành thật lắc đầu: “Không say xe, hay là cậu ra ghế trước ngồi đi?”

Hiếm khi Vu Sanh chịu chạy xa cùng hắn, cũng không biết tại sao xe buýt ở đây lại không có ghế đôi.

Ngồi hàng ghế sau đúng không thoải mái, Cận Lâm Côn nghiêng người sang một bên, định nhường chỗ cho cậu, nhưng Vu Sanh vẫn ngồi im không nhúc nhích.

Ánh đèn đường từ cửa sổ hắt vào, ánh sáng màu ấm phác họa nên bóng dáng rõ nét của thiếu niên.

Vu Sanh cúi đầu nghịch điện thoại, lại nhích người vào trong, điều chỉnh tư thế dựa vào cửa sổ, rốt cuộc cũng tìm được một khoảng không gian miễn cưỡng chứa được hai chân.

Cận Lâm Côn nhịn không được cong môi, vừa định lên tiếng thì bị Vu Sanh giơ tay lên bịt miệng, như thể trên đỉnh đầu cậu mọc mắt vậy.

“...” Cận Lâm Côn có chút tiếc nuối, mấp máy môi dưới lòng bàn tay cậu, ú ớ nói: “Tôi chỉ muốn bày tỏ niềm vui một chút thôi…”

“Cách cậu bày tỏ niềm vui chỉ có ba hoa thôi sao?”

Vu Sanh ngước mắt liếc hắn, nhịn không được cảm thấy nhận thức của mình về người này trước đây quả thực quá nông cạn: “Giọng cũng khàn rồi, không biết nghỉ ngơi một chút à?”

Cận Lâm Côn ngẩn người, bỗng nhiên nhớ ra viên kẹo cậu đưa cho mình hình như có vị khác với mọi khi.

Bạn cùng phòng của hắn không chỉ chịu chạy xa ăn cơm cùng hắn, chịu khó ngồi cùng hắn ở hàng ghế sau, mà còn vì hắn giảng bài quá lâu nên cho hắn một viên kẹo ngậm cho đỡ đau họng.

Cận Lâm Côn bị bịt miệng, thật sự không thể nói chuyện, chỉ có thể đổi cách thể hiện niềm vui khác, lấy điện thoại ra, chia sẻ chuyện nhỏ trong cuộc sống này với Lương Nhất Phàm.

Quán cá nướng là do Đổng Giác giới thiệu, nằm ngay cạnh trạm xe buýt. Cận Lâm Côn đã cố tình đến đây một lần để nhận đường, rất tự tin kéo Vu Sanh rẽ qua góc đường, tìm thấy tấm biển hiệu vô cùng nổi bật.

Lần này balo mang theo có vẻ hơi nặng, Cận Lâm Côn nâng lên ước lượng, không khỏi tò mò: “Mang gì theo vậy?”

“Sách.” Vu Sanh nói ngắn gọn, “Lỡ nửa đêm không về được thì thuê phòng cùng nhau ôn bài.”

Cận Lâm Côn: “...”

Buổi tối ăn nhiều sẽ khó tiêu, hai người không gọi nhiều lắm, chỉ gọi một con cá hai bát cơm, lại gọi thêm mấy món ăn kèm.

Cá nướng rất ngon, Cận Lâm Côn bận rộn gỡ xương cá gắp thịt cho cậu, lại ra sức giới thiệu món tỏi nướng chín cùng cá: “Cái này không có mùi tỏi, không cay, gia vị ngấm đều, rất ngon.”

Vu Sanh bị hắn chất đầy bát gần nửa bát thịt cá, cúi đầu ăn vài miếng cơm, rồi vẫn gắp một tép tỏi.

“Thế nào.” Cận Lâm Côn rất mong chờ, “Ngon không?”

Hắn đã nắm rõ khẩu vị của Vu Sanh, nhưng vẫn có chút căng thẳng: “Tôi ăn thử một lần rồi, thấy ngon nên muốn cậu thử xem…”

Ăn cũng không chặn được mồm tên này, Vu Sanh từ bỏ ý định để hắn dưỡng giọng, đẩy cốc nước lê ép qua: “Ngon.”

Ánh mắt Cận Lâm Côn sáng lên, đôi mắt sau cặp kính cũng cong theo, bưng cốc nước lê ép lên uống hai ngụm.

Vu Sanh vừa ăn cơm, vừa nhìn vẻ mặt thỏa mãn vui vẻ của hắn, cũng không nhịn được cong môi, gắp một miếng bánh gạo nếp cho vào bát hắn.

Hai người có hẳn một nhóm fan hâm mộ hùng hậu ở trại hè bỗng nhiên lại trẻ con đến không chịu nổi, cậu gắp cho tôi tôi gắp cho cậu, cuối cùng chẳng ai ngẩng đầu lên nữa, vùi đầu ăn một trận, mãi mới giải quyết xong đồ ăn trong bát.

“Chắc là do cái bát của quán này.”

Cận Lâm Côn no đến mức không muốn nhúc nhích, dựa vào ghế từ từ tiêu cơm: “Bát của họ to quá.”

Vu Sanh gọi thêm một bát mứt sơn tra, đẩy qua cho Cận Lâm Côn ăn cho tiêu: “Ai bảo cậu ăn hết làm gì?”

Cậu lý trí hơn Cận Lâm Côn, đã kịp thời ngăn cản đối phương tiếp tục gắp đồ ăn vào bát mình theo đúng lượng cơm có thể ăn, vẫn nằm trong phạm vi có thể tiêu hóa được.

Bát đựng mứt sơn tra thì rất nhỏ, mứt sơn tra đỏ au quyện với mật ong, nằm gọn trong chiếc bát nhỏ màu trắng tinh, chua chua ngọt ngọt, thơm phức, nhìn thôi đã khiến người ta bất giác nuốt nước miếng.

Cận Lâm Côn mân mê chiếc bát nhỏ bằng ngọc bích tinh xảo, vẫn rất vui vẻ: “Bạn cùng phòng gắp cho đấy.”

Đũa trong tay Vu Sanh khựng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.



Nửa phút sau, Cận Lâm Côn nhìn bát tỏi đầy ụ trước mặt, có chút khó tin: “Bạn à, mình thấy bình thường không phải phát triển theo hướng này.”

“Bình thường là như thế nào.” Vu Sanh cần mẫn bóc vỏ tỏi cho hắn, khóe môi nhếch lên không kìm được, “Tôi cảm động đến mức quỳ xuống đất dập đầu lạy cậu, từ đó làm đàn em của cậu, theo cậu tung hoành ngang dọc thiên hạ?”

Cận Lâm Côn cảm thấy bạn cùng phòng mình trước khi ra ngoài có lẽ đã học thuộc lòng môn lịch sử: “... Không cần đâu, bây giờ tôi đột nhiên thấy phát triển theo hướng này cũng khá ổn.”

Cân nhắc đến hậu quả của việc ăn hết một bát tỏi, hai người quyết định không tiếp tục nghi thức này nữa, ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi lại ra ngoài đi dạo hai vòng.

Tối hôm đó, các bạn học nhóm 7 đã trưởng thành có thể rất bình tĩnh nhìn ký túc xá đã tắt đèn im ắng, nói với các bạn nhóm khác rằng hai vị lão đại đã ra ngoài học bài thâu đêm, chăm chỉ học hành đến mức không về.

Mấy ngày sau, trước khi lên sân khấu biểu diễn văn nghệ, Cận Lâm Côn cuối cùng cũng biết được hôm đó bạn cùng phòng của mình đang nghĩ gì khi giảng bài.

Cuốn sách bị Vu Sanh đè dưới gối mấy ngày nay, không biết từ lúc nào đã được nhét vào balo của hắn, vừa mở ra đã thấy một tờ giấy note, trên đó vẽ một hình chibi tóc đen.

Đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào máy tính, ngồi trước bàn học, đôi mắt sau cặp kính còn lấp lánh ánh sao thông thái.

Ngoại trừ việc chân của nhân vật hoạt hình không thể chạm đất, thì bối cảnh xung quanh đều rất chân thực, chỉ là bên cạnh không biết tại sao lại vẽ thêm một cây tre, xanh mướt, còn đang từng chút một cao lên.

Cận Lâm Côn nhìn hình minh họa phiên bản cao cấp trên giấy note của bạn cùng phòng, đang trầm ngâm suy nghĩ xem đây có phải là ẩn dụ cho việc mình là một loài động vật quý hiếm giống như gấu trúc hay không, thì màn hình điện thoại đột nhiên hiện lên một tin nhắn.

Tin nhắn được gửi từ một số lạ, khá dài, dừng lại trên màn hình vài giây.

Cận Lâm Côn hơi sững sờ, mở tin nhắn, đọc từ đầu đến cuối một lượt.



“Anh Sanh, cậu thấy thế này được không?”

Toàn bộ chương trình đều được tập luyện theo thiết kế của Vu Sanh, Đinh Tranh Giảo vẫn có chút không tự tin, tiếp tục kéo cậu xác nhận chi tiết: “Chỗ này chúng ta lên sân khấu, sau đó đứng im, nhạc cụ để ở đây, đến lúc lên sân khấu thì cùng mang lên…”

Cậu ta nói được vài câu, ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người Sầm Thụy đang túm tụm chơi điện thoại, không khỏi nhíu mày: “Sầm Duệ, Lão Hạ, lại đây! Tối nay phải lên sân khấu rồi, còn làm gì vậy?”

“Trưởng nhóm!” Sầm Thụy giơ điện thoại lên, ánh mắt sáng rực, nhảy phắt đến, “Tin tốt đây - Mấy chuyện mà đám người kia làm thật sự đã bị điều tra rồi! Sở giáo dục tỉnh đã ra thông báo, hủy bỏ hình thức kỷ luật đã ban hành nhầm trước đó, trên diễn đàn đang náo loạn hết cả lên, ai cũng bàn tán về chuyện này…”

Đinh Tranh Giảo sững người, sau đó lập tức nhận ra cậu ta đang nói gì, tim cũng đập nhanh hơn: “Thật sự thành công rồi?”

Mặc dù gần như là với tâm thế liều lĩnh, bất chấp tất cả để cùng nhau ký tên vào đơn tố cáo, nhưng nói cho cùng, chẳng ai dám hy vọng chuyện này sẽ thật sự thành công.

Có quá nhiều thứ không thể thay đổi, họ đã bắt đầu tiếp xúc với khái niệm về sự bất lực, biết rằng rất nhiều việc không thể nào như ý muốn.

Khi bị ban tổ chức trại hè và lãnh đạo nhà trường mời lên nói chuyện, mỗi người đều đã được giải thích đi giải thích lại không chỉ một lần, rằng sự việc đã qua một năm rồi, mọi chuyện đã an bài, dù có làm lớn chuyện cũng chỉ là công cốc mà thôi.

Cả nhóm 7 đều hiểu rõ điều này, nhưng không ai lên tiếng đề nghị rằng nếu không thể thành công thì hãy từ bỏ, thỏa hiệp cho xong chuyện.

Thành công hay không và có nên làm một việc gì đó hay không là hai chuyện khác nhau, người trong nhóm của họ đã bị bắt nạt, phải chịu ấm ức lớn như vậy, nên mọi người phải cùng nhau sát cánh.

Nếu ngay cả bọn họ cũng không đứng về phía Cận Lâm Côn, thì sự việc này mới thật sự kết thúc một cách chóng vánh, qua loa, theo cách thức bế tắc và bất lực nhất, ở cái tuổi không nên dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhạt nhòa và ảm đạm.

Đinh Tranh Giảo nắm chặt điện thoại, xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần xem có phải tin giả không, nhịn không được đứng bật dậy: "Côn thần đâu! Nhanh, nói với Côn thần một tiếng..."

Trong phòng người quá đông, tìm một vòng, mới phát hiện Cận Lâm Côn không có trong phòng chuẩn bị.

Đinh Tranh Giảo có chút nóng vội, đang định gọi điện thoại, thì bị Vu Sanh giữ lại: "Không cần, để tôi đi tìm cậu ấy."

Giọng điệu của cậu không cho phép nghi ngờ, Đinh Tranh Giảo ngẩn người, không nói gì, gật đầu thật mạnh.

Hôm nay trời mưa, hơi lạnh. Vu Sanh lấy ô, mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, lại bị Đinh Tranh Giảo kéo lại: "anh Sanh."

Vu Sanh dừng bước, chờ cậu ta nói.

"Cậu... nói với Côn thần."

Đinh Tranh Giảo cố gắng lựa lời: "Chúng tôi đang đợi cậu ấy tập luyện, bảo cậu ấy... bảo cậu ấy không có việc gì thì quay lại."

Vu Sanh ngây người: "Cậu ấy chỉ ra ngoài hóng gió một chút thôi, lát nữa sẽ quay lại.”

"Chúng tôi biết, những ngày này cậu và Côn thần bận rộn đều là vì chúng tôi, muốn chúng tôi đạt giải trong hội diễn văn nghệ, là để cho những người được tuyển thẳng đi dễ dàng hơn, giúp chúng tôi tổng hợp kiến thức trọng tâm, là muốn những người thi đại học có thể tự tin hơn."

Đinh Tranh Giảo quá căng thẳng, không nghe rõ cậu nói gì, vẫn một mạch nói tiếp, rõ ràng là trong lòng đã nghĩ đến những lời này không biết bao nhiêu lần.

Vẻ mặt cậu ta chân thành, ngẩng đầu nhìn Vu Sanh, gãi gãi đầu, có chút lúng túng: "Nhưng mà chúng tôi... chúng tôi không phải vì thế này, mới đứng về phía cậu ấy."

Vu Sanh khẽ nhướng mày.

Các bạn học nhóm 7 đều ở bên cạnh, không ai lên tiếng, yên lặng lắng nghe Đinh Tranh Giảo ấp úng nói tiếp.

"Chúng tôi không phải vì thế mới đứng về phía cậu ấy."

Đinh Tranh Giảo hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói trôi chảy cả câu, nhếch miệng cười: "Chúng tôi đứng về phía cậu ấy, là bởi vì chúng tô và cậu ấy là bạn bè.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.