Cận Lâm Côn im lặng một lúc, không nhúc nhích. 
Vu Sanh đợi một hồi, mím môi, định mở mắt ra thì đột nhiên bị một bàn tay vội vàng che lại. 
"Không đi, tôi không đi." 
Cận Lâm Côn che mắt cậu, vội vàng lên tiếng, giọng nói có chút gấp gáp: “Cậu đừng động." 
Vu Sanh không động đậy nữa, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cậu, sau một lúc giằng co, cuối cùng cũng nghiêng xuống, tựa vào vai hắn. 
Lực đạo tựa lên người có chút khác thường, Vu Sanh bị che mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, nhíu mày: "Sao vậy?" 
"Không có gì." Cận Lâm Côn khẽ hít một hơi, yết hầu chuyển động, "Tôi... nghỉ ngơi một chút." 
Chưa kịp để bạn cùng phòng hiểu "nghỉ ngơi một chút" là có ý gì, hắn đã nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cầm đại một cuốn sách, ngồi xuống đầu giường. 
Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai dần dần sáng lên, xuyên qua rèm cửa chiếu vào mép tường. 
Trong ký túc xá không ai nói chuyện, yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng gió mang theo hơi ấm của ánh nắng ban mai. 
Cận Lâm Côn cầm cuốn sách ngồi nửa ngày, mới nhận ra mình có lẽ đã cầm ngược sách. 
Ngón tay cứng đờ một cách khó hiểu, phải thử vài lần mới có thể cử động được. Hắn nhìn chằm chằm vào cuốn sách một lúc, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Vu Sanh, rồi khẽ lật ngược cuốn sách lại. 
Vu Sanh nhắm mắt, nằm một lúc, đưa tay ra nắm lấy cánh tay hắn kéo kéo. 
Cận 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/3563101/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.