Vu Sanh cảm thấy người này chắc chắn có bệnh rồi.
Làm sao một người không thân quen có thể khiến cậu lúc nào cũng muốn đấm cho mấy phát.
Cái tay đặt trên đầu vẫn chưa rời đi, Vu Sanh hơi nhấc tay, cuối cùng cũng không hất nó.
Vu Sanh nhắm mắt, thở sâu: "Bỏ tay ra."
Phản ứng như bị người ta nắm gáy này khơi dậy hứng thú của áo sơ mi đen, bất chấp tiến lên, thử xoa nhẹ một cái.
Ngay sau đó cả người liền lui về sau, tránh cú đấm như cuồng phong bão lũ của Vu Sanh.
Áo sơ mi đen ngã xuống ghế, lảo đảo đụng vào bàn, hơi ngẩng đầu lên, dường như còn muốn nói tiếp.
Cái ghế gỗ tróc sơn, lâu ngày đã bị hư hỏng, vang lên tiếng cót két theo chuyển động của hắn.
Vu Sanh xoay người rời đi, mở cửa hộ hắn. Cánh cửa cũ kĩ đập mạnh vào tủ sắt phía sau, tiếng động vang lên khắp hành lang vắng lặng.
Áo sơ mi đen há miệng nhưng không lên tiếng nữa.
Vốn là tư thế bây giờ có hơi khó đi, hắn tựa lưng vào thành bàn, ghế ngả về phía sau, cánh tay chống trên mặt bàn.
Vu Sanh mở cửa rộng hơn một chút.
Nhận ra ý đuổi người rõ ràng như vậy, áo sơ mi đen nhướng mày, dùng sức chống mặt bàn, chuẩn bị đứng lên.
......
Giây tiếp theo, chiếc ghế gỗ không chịu được sức nặng mà phát ra một tiếng cót két.
Gãy tan tành.
Áo sơ mi đen: "......"
Vu Sanh: "......"
Vu Sanh vịn khung cửa, nhìn tên áo sơ mi đen đang ngồi ngốc trên đống mảnh ghế gãy, cậu trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/1716118/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.