Nhận ra mình đã làm một nghìn câu hỏi vô nghĩa, suốt bữa trưa Vu Sanh không thể ăn ngon nổi.
Đoạn Lỗi bưng một bát thịt heo và cá, ngồi bên cạnh tận tình khuyên nhủ cậu: "Bản chất của con người là như vậy, sau khi vượt qua bao khó khăn trở ngại để hoàn thành thì việc tại sao tôi phải làm nó không còn quan trọng nữa, dù sao cũng phải làm thôi......"
Vu Sanh bần thần, từng thìa từng thìa cho cơm chiên trứng vào miệng.
Bản chất con người thế nào cậu không quan tâm, nhưng mà hiện tại cậu mơ hồ cảm thấy mình có vấn đề rồi.
Một khi mọi chuyện bắt đầu, ngay cả khi có thể dừng lại cậu cũng phải theo quán tính làm xong nó.
Như hôm nay kỳ thực không phải trả lời 1000 câu hỏi, hai bát cháo cũng không cần ăn hết, đĩa cơm rang trứng này cũng không biết ăn được bao lâu rồi.
"Cái này là nhân tính! Sanh ca, anh mau ngẫm lại đi!"
Đoạn Lỗi còn đang lải nhải khai sáng cậu, càng nói càng rõ ràng hùng hồn: "Thứ anh muốn không phải kết quả, mà là quá trình hoàn thành nó, anh đã vượt qua rồi—— Úi, sao lại có dây thép thế này......"
Hắn mắng một tiếng, nhặt nó ra ném sang một bên.
Nhà ăn Tam trung thực sự rất tệ, có ăn phải cái gì cũng không lạ. Vu Sanh tập mãi thành quen, nhai nhát một miếng vỏ trứng, cùng cơm nuốt xuống: "Bổ sung sắt."
Đoạn Lỗi: "......"
Cho dù hắn là đứa thần kinh thô cũng phát hiện Vu Sanh có chút lạ, nghiêng người qua nhìn, vung vẩy tay: "Sanh ca, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-duoc-noi-chuyen-voi-toi/1716117/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.