Chương trước
Chương sau
Edit - Beta: Lune

Khi Thẩm Dịch Minh tận mắt nhìn thấy vô số tinh tú lấp lánh trên đỉnh đầu, cả người sững sờ mất mấy phút mới lấy lại được giọng nói của mình, nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi chúng.

"Đẹp quá..."

Rất nhiều chàng trai thích xe, những người mê xe lâu năm khi nhìn thấy một chiếc xe còn có thể lập tức liệt kê ra các tính năng ưu điểm và nhược điểm của nó. Tuy Thẩm Dịch Minh chưa đạt tới mức độ đó nhưng cậu ta cũng có thể nhìn ra sự xa hoa tuyệt đỉnh của chiếc xe này.

Cậu ta biết rằng một số chiếc xe sang trọng có thể tùy chỉnh được trần sao, cũng từng xem những hình ảnh được lan truyền trên mạng, lúc đó chỉ thấy cũng tạm, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới thật sự bị choáng ngợp.

Nội thất của trần xe màu đen tuyền được điểm xuyết bởi những ngôi sao lấp lánh tạo nên một bức tranh sao lãng mạn, khiến người ta không khỏi muốn vươn tay chạm tới vũ trụ sà xuống ấy, nhưng lại không dám đến gần.

Quý Đồng với Thẩm Dịch Minh ngồi ở ghế sau rộng rãi xoa hoa, động tác đều nhịp ngẩng đầu lên nhìn trần sao bằng kim cương, vẻ mặt si mê.

Chỉ có Bùi Thanh Nguyên ngồi ở ghế lái là vô cùng bình tĩnh, hắn lấy ra hai cái gối hình chữ u chia ra đưa cho Quý Đồng với Thẩm Dịch Minh.

Một cái là Quý Đồng đã dùng rồi, còn cái kia là mới mua để tiếp Thẩm Dịch Minh.

"Cảm ơn anh Bùi, cái này còn đẹp hơn hình ảnh tớ thấy trên mạng nữa." Thẩm Dịch Minh vòng gối chữ u quanh cổ mình, tiếp tục nhìn không rời mắt: "Mấy viên đá kia... là kim cương thật à?"

Thật.

Quý Đồng lặng lẽ trả lời trong lòng.

Lúc đang quay phần thưởng ngẫu nhiên, cậu đã lén động tay động chân, muốn một chiếc xe sang trọng ngầu nhất thế giới, không ngờ hệ thống phát thưởng lại thật sự biến điều ước của cậu thành hiện thực.

Nhưng nguyên một trần xe toàn kim cương thì khoa trương quá nên phải khiêm tốn chút.

"Không phải." Bùi Thanh Nguyên nói ngắn gọn: "Không biết là chất liệu gì."

Mặc dù vậy, sự xuất hiện của Tiểu Hắc đã khiến Thẩm Dịch Minh đủ sốc rồi.

Thẩm Dịch Minh nhìn trần sao hồi lâu, lại nhìn nội thất xe xung quanh với ánh mắt kinh ngạc, Quý Đồng thì hào hứng quan sát phản ứng của cậu ta: "Tiểu Hắc đẹp lắm phải không?"

"Đẹp cực kỳ!" Thẩm Dịch Minh đáp không chút do dự: "Anh Bùi đỉnh thật, có thể sở hữu một chiếc xe như vậy."

Nói đoạn, cậu ta tạm dừng rồi mới ngượng ngùng hỏi: "Cậu bán robot kiếm được nhiều tiền thế à?"

Là bạn học cùng cấp ba nên cậu ta biết thân thế của Bùi Thanh Nguyên, chiếc xe này rõ ràng không phải người nhà mua cho hắn, dù là nhà nào cũng không có khả năng.

Ngay cả khi Bùi Thanh Nguyên trở thành Thủ khoa Đại học của tỉnh và nhận được một khoản học bổng kếch xù, sau đó được xí nghiệp điện gia dụng mua lại bản quyền robot Viên Kẹo, chắc chắn hắn có rất nhiều tiền nhưng không thể giàu đến mức như này được.

Liên quan đến vấn đề này, Bùi Thanh Nguyên đã sớm thống nhất đáp án với Quý Đồng từ trước: "Không phải tôi mua, là của người khác."

Thẩm Dịch Minh kinh ngạc: "Người khác tặng cho cậu á!?"

"Không phải tặng, đại khái là nhờ giữ hộ thôi. Lúc học cấp ba, tôi từng làm gia sư cho một bạn nhỏ, sau này cả gia đình em ấy ra nước ngoài, chiếc xe này ở lại trong nước nên tạm thời để ở chỗ tôi."

"Làm gia sư cho bạn nhỏ... Tớ cũng nhớ mang máng." Thẩm Dịch Minh nhớ lại, không khỏi cảm khái: "Gia đình này giàu ghê, còn hào phóng nữa chứ, anh Bùi may mắn thật đó."

Trước ánh mắt tràn ngập mong chờ của Quý Đồng, Bùi Thanh Nguyên chỉ có thể nói: "Ừm, tôi với cậu bé đó khá thân thiết nên bố của em ấy rất quan tâm đến tôi."

"A, tớ nhớ rồi!" Thẩm Dịch Minh nhớ ra: "Có phải là chú từng đến họp phụ huynh giúp cậu không? Hôm họp phụ huynh đó, tớ đợi mẹ ở trường, lúc đi qua cửa lớp các cậu có nhìn vào mấy lần."

"Đúng rồi." Bùi Thanh Nguyên gật đầu.

Mặc dù theo quy tắc của thế giới, ký ức của mọi người đối với Quý Đồng bé sẽ dần phai mờ, nhưng Quý Yến Hành được tạo ra lại khác, vẻ ngoài và tên của hắn không xung đột với Quý Đồng nên sẽ không gây ra hỗn loạn, vì vậy nhân vật này không bị quên đi.

"Chú ấy có gu thẩm mỹ xịn ghê." Quý Đồng tham gia chủ đề đúng lúc, nói với giọng có ý dẫn dắt: "Có một chiếc xe đẹp như vậy, chắc chắn người cũng đẹp trai lắm."

"Tớ nhớ là đẹp trai cực kỳ!" Thẩm Dịch Minh liên tục gật đầu: "Phong thái cũng chất lừ nữa, những phụ huynh khác xung quanh còn không dám cử động luôn."

Quý Đồng nghe mà cười tươi như hoa, càng thấy Thẩm Dịch Minh là một người bạn tốt rất tinh mắt.

Cậu lấy một lon nước từ tủ lạnh trong xe ra đưa cho Thẩm Dịch Minh, tỏ vẻ khen ngợi: "Tiếc là ra nước ngoài rồi nên tớ không có cơ hội gặp."

"Oa, còn có cả tủ lạnh nữa, thế mà tớ không để ý, cảm ơn cậu."

Vặn mở nắp lon nước ngọt, nghe tiếng bọt sủi tăm dưới trời sao, Thẩm Dịch Minh chân thành nói: "Tiểu Hắc quá ngầu, mà chú ấy cũng quá ngầu."

Sau đó cậu ta lại nhận được khoai tây chiên Quý Đồng đưa cho.

Là người duy nhất biết nội tình, Bùi Thanh Nguyên nghe hai người nói chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng khó diễn tả.

Tự biên tự diễn ngộ thật.

... Nhưng lại rất đáng yêu.

Nhất là lúc Quý Đồng vui rộn ràng vì được khen cũng lấy đồ uống, khoai tây chiên với thạch, lại gần đưa cho hắn.

Sa vào ánh mắt sáng hơn cả những vì sao, Bùi Thanh Nguyên hoàn toàn không thể nhìn thấy những ngôi sao kim cương trên đầu mình nữa.

Hắn nhận lấy đống đồ ăn vặt, hỏi hai người: "Giờ đi hóng mát nhé?"

Trong buổi lễ khai trương do Quý Đồng tổ chức có một phần là đưa Thẩm Dịch Minh dạo vòng quanh thành phố như một lời cảm ơn.

"Được!"

"Được đấy anh Bùi!"

Tiểu Hắc chậm rãi khởi động, Thẩm Dịch Minh vô cùng hào hứng, những thứ mà cậu ta thấy hôm nay đều tràn ngập sự mới lạ.

Hào hứng qua đi, trong lòng cậu ta bỗng có chút kinh ngạc kỳ diệu.

Lúc Bùi Thanh Nguyên nói chuyện với Quý Đồng luôn khiến cậu ta nhớ đến người bạn cùng phòng duy nhất của mình đã thoát khỏi tình trạng độc thân.

Mỗi khi nhắc đến bạn gái, vẻ mặt bạn cùng phòng của cậu ta cũng hệt như vậy.

Cậu ta gãi đầu, chưa kịp suy nghĩ thêm thì cơn gió ùa vào từ cửa sổ đã thổi bay suy nghĩ của cậu ta, những người đi bộ và tài xế dọc đường không ngừng nhìn vào chiếc xe sang trọng có vẻ ngoài khiêm tốn này, khiến Thẩm Dịch Minh vô cớ nảy sinh cảm giác hãnh diện.

Nói tóm tại, Tiểu Hắc thật sự quá đẹp.

Ghen tị với anh Bùi ghê.

Thẩm Dịch Minh ghé vào cửa sổ tận hưởng cảm giác đi hóng gió trên xe sang, Quý Đồng thì lấy điện thoại âm thầm chụp cho ký chủ rất nhiều ảnh.



Dáng vẻ ký chủ lái xe đẹp trai khủng khiếp.

Không uổng công mình đã biến thành mèo sứ đen trắng để tập xe với hắn nhiều lần như vậy.

Phong cảnh dọc đường nhẹ nhàng lướt qua, làn gió mơn qua gò má, Quý Đồng mở Weibo, vui vẻ đăng trạng thái.

Bây giờ trên trang của cậu đã không còn mỗi lời cậu độc thoại nữa.

[Quý Đồng: Đi hóng mát ヾ(@^▽^@)]

Hình ảnh đăng kèm là phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa xe, thật ra cậu muốn đăng ảnh góc nghiêng của ký chủ lên cơ, nhưng chẳng biết sao cứ thấy không ổn cho lắm.

Lần lượt có người bình luận.

[Tống Thời Tinh: Đẹp thế! Cuối tuần này rảnh thì đi đánh bóng chuyền nhé?]

[Thôi Dĩ Nam: Đi với anh Bùi à? Phòng ngủ bây giờ cô đơn quá, tớ cũng phải ra ngoài mới được.]

[Âu Dương Vũ: Đường đẹp ghê, ở đâu đó?]

[Hoàng Văn: Chắc chắn là trốn bọn tớ đi chơi với em gái rồi, mới khai giảng được mấy ngày chứ, ghét thật đấy!]

[Thôi Dĩ Nam trả lời Hoàng Văn: Nhưng tớ tính có thấy bóng dáng người khác giới đâu.]

[Hoàng Văn trả lời Thôi Dĩ Nam: Thế mới bảo cậu tính sai rồi!!!]

[Kiều Vân Hạc: Anh từng đi qua nơi này rồi, đi khoảng mấy km nữa về phía trước có cái hồ đẹp lắm.]

[Tiêu Kiến Bình: Chơi vui vào nhé /Cười ngây ngô]

Quý Đồng nghiêm túc trả lời từng người.

Đây là bầu không khí giữa những người bạn thật sự.

Cậu thích lắm.

Chính ký chủ đã mang đến cho cậu hết thảy những điều này.

Chuyến đi dạo vui vẻ kết thúc, tối về đến trường, Thẩm Dịch Minh phải đi tham gia hoạt động trong câu lạc bộ nên chia tay hai người ở sân trường.

Quý Đồng đến siêu thị trong trường mua bó hoa, nói là để trang trí phòng ngủ.

Thật ra là cậu muốn mua cho ký chủ ngắm.

Trước đây lúc đóng giả là đồng hồ Bé Đẹp, cậu có thể tùy ý nở hoa và bắn pháo hoa trên mặt đồng hồ, nhưng giờ thì không được nữa nên đành mua hoa thật.

"Đẹp không?"

Quý Đồng nhớ lần đầu tiên ký chủ đi mua hoa là vào buổi sáng ngày thứ hai khi cậu có được dáng vẻ trưởng thành.

Cậu vẫn nhớ rõ bó hoa kia, bởi vì cậu đã âm thầm khắc nó vào mã nguồn của mình.

Nên hôm nay cậu đã cố gắng chọn những loại hoa giống nhất có thể.

Những loại hoa này có lẽ là hoa mà ký chủ thích.

"Đẹp lắm."

Quả nhiên Bùi Thanh Nguyên trả lời cậu như vậy.

Quý Đồng ôm hoa cười rộ lên, đang định nói gì đó thì ánh nhìn thoáng qua bỗng bắt gặp một hình bóng ngoài dự kiến.

Người kia đứng gần bồn hoa dưới tòa ký túc xá, vẻ mặt lộ rõ sự nôn nóng, có vẻ như đã chờ ở đó rất lâu rồi.

Quý Đồng ngẩn người, không nhịn được mà hỏi ký chủ đứng bên cạnh mình: "Hình như viện tài chính không cùng tòa nhà với mình phải không nhỉ?"

Bùi Thanh Nguyên nói khẽ: "Ừm."

Bùi Ngôn ngẩng đầu trông thấy bọn họ thì đứng lại, xem ra đúng là đang chờ bọn họ thật.

Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên vừa đi qua bóng cây đã bị màn đêm nuốt trọn, câu đầu tiên Bùi Ngôn nói là: "Tại sao cậu lại bắt bà ấy đi tự thú?"

Giọng cậu ta mang theo lo lắng và hoài nghi.

Nghe vậy, ánh mắt của Bùi Thanh Nguyên lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Quý Đồng cũng ngạc nhiên như hắn, cậu nhanh chóng tìm kiếm dữ liệu mới phát hiện ra hai ngày trước, người đã đánh tráo hai đứa trẻ mới sinh mười tám năm trước La Tú Vân đã đi tự thú.

Mà khi Bùi Ngôn trông thấy vẻ mặt kinh ngạc không giống giả vờ của Bùi Thanh Nguyên, sự hoài nghi đó nhanh chóng tan biến.

Cũng trong chớp mắt ấy, nó biến thành thứ to lớn hơn, trống rỗng và hoang mang.

"Cậu không biết à?" Cậu ta im lặng một lúc: "... Xin lỗi."

Bùi Thanh Nguyên không nói gì, hắn đang nghe những tin tức mà Quý Đồng vừa tìm được.

Trong sự yên tĩnh mong manh này, Bùi Ngôn giải thích không được mạch lạc cho lắm: "Trước khi đi, bà ấy đến gặp ông nội, có lẽ là trong kỳ nghỉ hè, hi vọng ông nội có thể nghĩ ra cách để chuyện của bà ấy không ảnh hưởng đến cậu, hôm nay tôi mới biết."

"Tôi cứ nghĩ là chuyện này đã kết thúc rồi, không hiểu tại sao bà ấy lại đi tự thú, rõ ràng bố mẹ đã nói là không truy cứu nữa rồi mà."

Đây là cuộc trò chuyện chính thức đầu tiên giữa Bùi Thanh Nguyên và Bùi Ngôn.

Cũng là lần đầu tiên Quý Đồng tiếp xúc gần với người có số phận hoán đổi với ký chủ.

Cậu yên lặng nghe, không nói chen vào.

Dẫu sao đã sống cùng nhau như mẹ con hơn mười năm trời nên tình cảm của Bùi Ngôn với La Tú Vân vẫn cực kỳ sâu sắc, nhất là sau khi trải qua cuộc sống trong gia đình ruột thịt lạnh lẽo kia. Đó là lý do tại sao cậu ta lại đến tìm ký chủ vì chuyện này.

Một lúc sau, cuối cùng Bùi Thanh Nguyên mới lên tiếng: "Tại sao cậu lại nghĩ là tôi bảo bà ấy đi?"

Bùi Ngôn vô thức nói: "Bà ấy sẽ không tự mình đưa ra quyết định như vậy."

"Tôi không cố ý đổ lỗi cho cậu, chỉ là... bà ấy không phải là người như vậy."



La Tú Vân trong quá khứ sẽ không bao giờ đưa ra quyết định sáng suốt đòi hỏi dũng khí như thế này.

Bà luôn phụ thuộc vào người khác, yếu đuối, trôi nổi theo dòng đời.

"Cậu rất hiểu bà ấy." Giọng Bùi Thanh Nguyên nghe không ra cảm xúc gì: "Tôi không biết chuyện này."

"Ừm, tôi không nên đến tìm cậu." Bùi Ngôn cúi đầu xuống: "Xin lỗi cậu."

Thật ra Bùi Ngôn bây giờ trông sáng sủa thoải mái hơn trước kia nhiều, dường như cuộc sống của cậu ta đã tốt hơn, phong thái cũng ung dung hơn.

Nhưng Quý Đồng vẫn nhìn thấy lớp sương mù bao phủ trên người cậu ta.

Lúc cúi đầu chuẩn bị rời đi, cậu ta nghe thấy một câu hỏi đột ngột.

"Cậu thích tài chính thật chứ?"

Bùi Thanh Nguyên hỏi cậu ta như vậy.

Bùi Ngôn bỗng ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy người kia hỏi vậy.

Cậu ta thoáng sững sờ, sau đó mới trả lời: "Ừm."

Thế là Bùi Thanh Nguyên không nói gì thêm nữa, Bùi Ngôn cũng vậy, cậu ta nhanh chóng quay người đi vào bóng đêm mịt mờ.

Những chiếc lá trên ngọn cây bị gió thổi bay, chao đảo rơi xuống những bông hoa ướt đẫm sương đêm.

Quý Đồng đưa tay nhẹ nhàng phủi sạch lá, theo sau ký chủ đang im lặng bước vào tòa nhà ký túc xá.

Đây có thể là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa ký chủ và Bùi Ngôn, hoặc có thể không.

Cậu trông thấy hai số phận vào mười tám năm trước giao thoa với nhau ở giờ phút này, dần tách ra những con đường hoàn toàn khác biệt.

Từng có hai người, số phận của họ bị những thế lực bên ngoài trêu đùa, khiến họ có những dáng vẻ khác nhau.

Nhưng từ giờ trở đi, những cuộc đời khác biệt ấy không còn chỉ đơn thuần là vì những thứ gọi là gia cảnh giàu nghèo nữa.

Bùi Thanh Nguyên chỉ muốn trở thành ngọn giáo của chính mình, trong khi Bùi Ngôn luôn muốn trở thành lá chắn trong tay người khác.

Những chiếc lá bay lơ lửng, xoáy tròn rồi rơi xuống bậc thang mát lạnh.

Trong ký túc xá, tiếng ồn ào vang vọng khắp nơi.

Vì cuộc nói chuyện với Bùi Ngôn nên Bùi Thanh Nguyên muốn gọi điện cho ông nội. Trong phòng còn có những người khác, không tiện nói chuyện nên hắn ra ngoài tìm nơi yên tĩnh không người để gọi điện.

Thôi Dĩ Nam không biết đi đâu rồi, Hoàng Văn đang đeo tai nghe chơi game, thấy hai người về thì chào một tiếng rồi lại tập trung chơi tiếp.

Quý Đồng đặt bó hoa lên bệ cửa sổ, sửa sang lại tâm trạng hơi rầu rĩ của mình, cậu đang định tìm mấy trận đấu của đám robot đần độn để xem thì bỗng có người gõ cửa phòng ngủ.

Cậu mở cửa ra, trông thấy lớp trưởng mới nhậm chức Âu Dương Vũ cầm sổ với bút.

"Chào buổi tối, tớ vừa thấy các cậu về." Cậu ta cười nói: "Thầy trợ giảng nói là cần thống kê tình hình các bạn tham gia câu lạc bộ, con trai lớp mình đều ở cùng một tầng nên tớ quyết định đến tận nơi hỏi luôn cho đỡ phải nhắn tin từng người rồi chờ hồi âm."

Âu Dương Vũ là một người có tính cách ôn hòa chất phác, cũng rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc.

Kể từ khi được bổ nhiệm làm lớp trưởng, cậu ta đã cân nhắc đến việc trong lớp có một số bạn không hòa đồng cho lắm, vì thế cậu ta đã lập tức đặt vấn đề duy trì bầu không khí hòa hợp của lớp học lên hàng đầu.

Ba phòng ký túc xá của các bạn nam khác trong lớp đều nằm cạnh nhau, từ 701 đến 703. Sau vài ngày ghi chép, Âu Dương Vũ đã gần như nắm rõ tính cách của mỗi người cũng như mối quan hệ của các bạn trong mỗi phòng, quyết định về sau sẽ cư xử phù hợp với từng người, phù hợp với từng phòng.

Duy chỉ có Quý Đồng với Bùi Thanh Nguyên ở phòng 715 là khiến cậu ta không thể hiểu được.

Âu Dương Vũ có thể nhìn ra hai người đó rất thân với nhau, thân thiết hơn nhiều so với những bạn bình thường mới quen nhau không lâu.

Phòng ký túc xá này có lẽ sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì nên cậu ta không cần lo lắng, nhưng con người vốn là một sinh vật tò mò.

Tại sao hai người này lại thân thiết với nhau thế nhỉ?

Âu Dương Vũ ngồi ngẩn người trước cuốn sổ, cậu ta vô thức vẽ một dấu chấm hỏi lên đó, rồi lại buồn chán vẽ thêm một dấu chấm hỏi ngược lại, sau đó bỗng hoàn hồn, nhìn chằm chằm vào hình trái tim mà mình vừa vẽ với vẻ mặt hoảng hốt.

Tất cả là tại cái thằng cùng phòng suốt ngày gay với gay!

... Nhưng mà cũng đâu phải không thể nhỉ.

Một khi suy nghĩ kỹ càng sẽ phát hiện ra rất nhiều manh mối.

Chẳng hạn như thái độ của Bùi Thanh Nguyên đối với những người khác lúc nào cũng lạnh nhạt, chỉ khi nói cuyện với Quý Đồng thì giọng điệu mới trở nên dịu dàng.

Chẳng hạn như Quý Đồng, mặc dù tính cách cậu hướng ngoại thích nói chuyện với mọi người, nhưng so thái độ đối xử với Bùi Thanh Nguyên vẫn có sự khác biệt khó nói thành lời, giống như sự khác biệt giữa bạn bình thường và bạn thân ấy. Hơn nữa trong buổi tụ tập của tân sinh viên, cậu đã từ chối tất cả các cô gái trong lớp, nói rằng mình không muốn hẹn hò.

Lại chẳng hạn như hôm nay Quý Đồng đăng trạng thái nói rằng đi dạo, có vẻ như là cậu ấy đi cùng với Bùi Thanh Nguyên.

Bọn họ thậm chí còn mua cả hoa mang về!

Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua bó hoa tươi ướt sương nằm trên bậu cửa sổ, vội vàng rời mắt, hắng giọng rồi nói: "Bùi Thanh Nguyên không có ở đây à?"

"Anh ấy ra ngoài gọi điện thoại."

"À." Âu Dương Vũ ép mình không nghĩ linh tinh nữa, nghiêm túc hỏi: "Ngoài câu lạc bộ mạt chược ra, cậu còn gia nhập câu lạc bộ nào khác không?"

"Câu lạc bộ làm vườn." Quý Đồng thành thật trả lời: "Sau này có thể sẽ tham gia câu lạc bộ khác nữa."

"À à được rồi, tới khi ấy nhớ nói với tớ là được."

Âu Dương Vũ ghi vào sổ, cậu ta thu thập được gần hết rồi, chỉ còn thiếu của Bùi Thanh Nguyên.

Chắc chắn là Quý Đồng biết tình hình tham gia câu lạc bộ của Bùi Thanh Nguyên, Âu Dương Vũ quyết định hỏi cậu luôn để đỡ phải quay lại lần nữa.

Có lẽ vì dấu chấm hỏi trái tim trên cuốn sổ quá thấm vào tâm hồn, hoặc có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều trong đêm nay nên lúc Âu Dương Vũ cúi đầu viết chữ đã vô tình thốt lên: "Thế còn bạn trai cậu?"

...

Tác giả nhắn lại:

Một cầu thủ bất ngờ đã ghi bàn thắng quyết định!

Âu Dương Vũ: Lúc trước, tớ không phải gay. Lúc sau, tớ chỉ là một gay nhạy cảm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.