Chương trước
Chương sau
Bên đây, Tư Diệp mơ màng thức dậy, trước mắt dần hiện ra hình ảnh của ba người đàn ông to cao, nhưng vì họ đều có đồ che mặt nên cô không thể thấy mặt họ. Bọn họ đang ngồi quanh một chiếc bàn cũ, nói chuyện gì đó rồi bật cười như được mùa. Cô vừa mới tỉnh, đầu vẫn còn choáng, nhưng cô vẫn xác định được tình hình. Cô và Anh Tú đã bị bắt! Mục đích chắc chắn là tống tiền, nếu không phải tống tiền vậy chỉ có thể là đem đi bán.
Mặc dù trong lòng rất hoảng nhưng cô vẫn phải ép xuống cơn hoảng trong người, xác định vị trí của mình. Tư Diệp nhìn xung quanh, phát hiện vài thùng giấy carton đã bị chuột gặm nát ở một góc, trên trần nhà có vài ống nước và đèn đã hỏng. Có vẻ đây là một nhà kho bị bỏ hoang. Bên ngoài trời vẫn sáng, vậy là bọn cô bất tỉnh không lâu.
Hiện tại cô và Anh Tú đang bị trói tay dựa vào nhau, chân cũng bị trói lại, miệng thì bị băng keo dán chặt, không có cách nào di chuyển. Tư Diệp nhìn xung quanh, tìm kiếm xem có vật sắc bén nào không. Đột nhiên trong đầu cô loé ra một tia sáng, trong túi cô có một con dao. Trái tim cô đập mạnh, mắt lại đảo tìm túi xách của mình nhưng nó đã không còn bên cạnh cô nữa mà đang ở trên bàn của đám người kia.
Cô mở to mắt nhìn tia hi vọng cuối cùng đã ở trong tay bọn bắt cóc, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà run rẩy sợ hãi. Không lẽ cuộc đời của cô sẽ kết thúc ở đây sao? Còn có Anh Tú, cô quay đầu nhìn sau lưng, cậu vẫn chưa tỉnh.
Không được. Cô không thể để cậu xảy ra chuyện được, nếu không cô có chết cũng sẽ không thể yên thân với Trạch Đông. Phải tìm cách trốn đi mới được. Nhưng bằng cách nào đây? Điện thoại đã ở trong tay bọn chúng, tay chân đều đã bị trói, còn cách nào sao?
Lúc này, trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh của Dương Tử. Không biết hắn đã biết cô bị bắt cóc hay chưa? Nếu như đây là bắt cóc tống tiền, chắc hẳn ba mẹ cô sẽ nói cho Dương Tử biết. Nghĩ vậy, trái tim cô lại nổi lên một tia hi vọng nhỏ nhoi, không ngừng cầu mong Dương Tử sẽ tìm thấy cô.
Trong khi Tư Diệp đang cầu nguyện thì Anh Tú bên cạnh đã tỉnh. Cậu nhìn bức tường trước mặt, kí ức lúc nãy lần lượt lướt qua đầu. Khẽ động đậy, quả nhiên đã bị trói. Cậu quay đầu, nhìn thấy Tư Diệp, muốn gọi cô nhưng miệng đã bị bịt kín, đành phải dùng đầu cụng nhẹ vào đầu cô.
Phía sau đột nhiên có động tĩnh, Tư Diệp mừng rỡ quay đầu, chỉ thấy được một bên mặt của Anh Tú. Cậu tỉnh rồi, nhưng tỉnh rồi cũng không thể thay đổi được tình hình.
Dưới tay Tư Diệp truyền đến cảm giác ấm áp, là tay của cậu đang nắm lấy tay cô, cậu đang muốn trấn an cô. Lý do cậu bình tĩnh như vậy là do cả buổi sáng cậu đã biết được người của Trạch Đông đang giám sát hai người, chắc chắn sẽ biết hai người bị bắt cóc mà đuổi theo. Không lâu nữa, Trạch Đông sẽ cứu bọn họ thoát ra thôi.
Đúng lúc này, ba tên kia thấy bọn họ tỉnh, liền đi đến. Tên to xác lúc nãy gọi cho Dương Tử ngồi xuống trước mặt Tư Diệp, hắn ta gỡ miếng băng keo trên miệng cô ra rồi nâng cằm cô lên. Đột nhiên hắn bật cười, giọng cười vọng khắp nhà kho làm Tư Diệp cùng Anh Tú phải giật mình.
- Nhìn mày cũng ngon đấy. Hay là để tụi tao lấy tiền xong rồi chơi mày. Để xem thằng Dương Tử còn yêu mày nữa không? Haha...
- Ý hay! Vậy thì mày chơi nó trước xong tới tao rồi tới thằng Phát. Được không?
- Được đấy. Haha...
Mặt Tư Diệp tái đi, sợ hãi nhìn ba người trước mặt.
- Các người đừng có mà đụng đến tôi... Nếu không...nếu không Dương Tử sẽ không tha cho các người đâu!!
Ba tên kia nghe thấy cô nói thì cười càng lớn, tên to con áp sát lấy mặt cô hít ngửi rồi vươn lưỡi liếm lên mặt cô.
- Haha. Mày nghĩ Dương Tử sẽ cứu được mày sao? Một khi thằng kia có được thứ nó muốn, nó sẽ giết thằng người yêu của mày luôn. Đến lúc đó, ai sẽ đến cứu mày? Haha!!
- Đừng có đưa cái lưỡi dơ bẩn của ông vào mặt tôi!_ Tư Diệp ra sức tránh né cái lưỡi hôi hám của hắn, giận dữ trừng mắt.
- Ái chà chà. Mày đang trừng tao đó hả? Con chó!
Một bàn tay giáng mạnh xuống má trái của cô làm đầu cô lệch sang một bên. Anh Tú phía sau giật mình, giãy giụa la hét, quay đầu trừng mắt nhìn tên vừa đánh cô. Tên to con chuyển mắt nhìn cậu, hắn cau mày đi đến nắm lấy tóc cậu dựt ra sau.
- Thế nào? Muốn ăn đòn à? Nếu không muốn bị bọn tao chơi thì ngồi yên đó đi!
Nói rồi hắn hất đầu cậu ra phía trước, cổ Anh Tú liền truyền đến một cơ đau đớn. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng xe chạy đến, Anh Tú trong lòng mừng rỡ, quay đầu nhìn ra phía cửa lớn.
Tên to con vừa quay đầu thì đã thấy một chiếc Ferrari màu đen đang lao thẳng về phía hắn. Mặt hắn tái đi, nhanh chóng chạy lên phía trước, 'không may' vấp phải chân Anh Tú, té sấp mặt. Hắn cuống quýt ngồi dậy, thở dồn dập nhìn chủ nhân của chiếc xe kia, trong lòng cảm thấy may mắn bởi vì suýt chút nữa thì chiếc xe đó đã đem hắn về chầu ông bà.
Từ trên xe, một vệ sĩ cùng Trạch Đông bước ra. Hai tên còn lại thấy không phải là Dương Tử liền lên mặt, cau có nói.
- Mày là thằng nào? Không biết chạy xe à? Có phải chán sống rồi không? Hả?!
Tên đó vừa nói xong liền ăn một cú đấm vào mặt, ngã xuống sàn. Vệ sĩ lạnh lùng nhìn hắn rồi quay sang tên bên cạnh, không nói một lời, cho hắn một cước vào thái dương, ngất xỉu. Vệ sĩ phủi bụi trên áo rồi chỉnh là cho thẳng, đi đến cởi trói cho Tư Diệp và Anh Tú.
Trạch Đông đi đến tên to xác kia, nắm lấy tóc hắn kéo ra sau.
- Tụi mày không cần biết tao là ai, chỉ cần biết một điều, bắt người của tao chính là tội chết.
Dứt lời, Trạch Đông nhanh như cắt đặt họng súng trên trán hắn. Anh Tú nhìn thấy tình hình không ổn, bật dậy kéo tay Trạch Đông.
- Đừng bắn! Anh mà bắn là tội giết người đấy! Em không sao đâu. Đừng giết hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.