Bất kể là em muốn khóc
Hay là, mỉm cười nói lời từ biệt
Cuộc đời vốn là cuộc chơi khó phân rõ vui buồn
Diễn xuất, khi ánh đèn kia chiếu tới
Em nhất định phải hát lên
Bài hát khó khăn nhất
Xin hãy yên lặng lắng nghe, sau đó
Hãy ủng hộ nhiệt tình
Người em yêu suốt cuộc đời này ơi
Sau khi khúc hát cuối cùng vang lên, người người rời đi
Bất kể là em muốn khóc
Hay mỉm cười nói lời từ biệt
Em cũng sẽ cảm thấy may mắn vì chúng ta từng đứng chung một sân khấu.
Năm nay, theo lịch âm thì tết nguyên đán vào tháng hai, lễ tình nhân đến trước tết.
Trước ngày lễ tình nhân, Cao Thiến trở về từ Hải Nam, cô vốn đã rất gầy giờ đã hoàn toàn biến thành bộ xương khô. Đôi mắt vốn trong veo như nước giờ đã biến thành hai cái động đen ngòm, vẻ mặt như đã chết. Diệp Tiểu Du thấy vậy, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ Bắc Kinh đến Hải Nam, đi máy bay mất hai tiếng, thực ra cho dù có đi bằng phi thuyền cũng chẳng làm nên chuyện gì, mất thì là mất thôi.
Tình cảm không nên quá si mê, bằng không khóc sưng mắt rồi không thể ra khỏi cửa, thực sự rất phiền toái.
Cao Thiến khóc suốt một ngày, đến tối ngày hôm sau, rửa mặt, trang điểm rồi lại đi diễn. Sống ở Bắc Kinh vốn rất khó khăn, nếu có hơi chút cảm tính, không chỉ thất tình mà đến cơm cũng chẳng có mà ăn, đau lòng vốn là chuyện xa xỉ, không phải ai cũng có thể đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130269/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.