Ở trong bệnh viện bình thường không thể nào ngủ ngon được, cho dù ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, có thể bởi vì quá yên lặng, cũng có thể vì hoàn cảnh xa lạ, bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, hơn ba giờ sáng Kỷ Dược Phi đã tỉnh giấc. Trong căn phòng bệnh trống vắng chỉ có một mình anh đang thở, nơi này không cần người nhà ở lại trông đêm, cách nửa tiếng sẽ có hộ sĩ vào xem xét, huống chi anh cũng không phải người bị bệnh nặng, chỉ là chân và tay hơi bất tiện, những thứ khác đều ổn. Đầu óc tỉnh táo, có thể phân tích bất cứ chuyện gì, da thịt vẫn có thể cảm nhận sự đau đớn, lòng dạ có sự bối rối, bất an.
Cũng bởi vì quá ổn nên anh mới không thể ngủ ngon. Nếu có thể, anh thà bị thương thật nặng, nói anh ích kỉ cũng được nhưng như vậy, ít nhất Tiểu Du sẽ không bỏ anh mà đi. Cô ấy là cô gái lương thiện, không nỡ để ai phải thất vọng, đau khổ. Nhưng anh thực sự không hề bị thương nặng, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, sau hai ba tháng tháo bột, hồi phục chức năng là lại hoàn toàn khỏe mạnh.
Cô chưa hề rời xa anh, bất kể khi nào anh trở về cô đều ở đó cho nên mới khiến cho anh có ảo giác, cho rằng cô sẽ vĩnh viễn đều ở đó. Là anh sơ suất, không cẩn thận bảo vệ mối quan hệ của bọn họ, không tự hiểu lòng mình, vẫn luôn tự ình là đúng nên mới dễ dàng khiến cô rời xa anh.
Đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130268/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.