Không muốn trở thành sự ngăn cản
Không muốn để cho nước mắt
Thấm ướt trên gương mặt thân yêu nhất
Cho nên, trong giờ phút u tối này
Em lặng lẽ rút lui
Xin hãy thứ tha vì em đã không nói một lời tạm biệt.
Thực ra, ở nơi sâu kín nhất
Thử giấu anh đi
Giấu cho bất luận ai, bất luận tháng năm nào.
Những cơn mưa mùa đông kéo dài không dứt đã hòa tan đi lớp tuyết đọng lại, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là cảnh tượng lầy lội. Vườn trường Thanh Hoa vẫn còn khá, nhiều cây cối hoa cỏ, tuyết tan chảy về phía gốc cây, đường đi cũng chỉ hơi ẩm ướt một chút. Bầu trời xám xịt, chỉ e là vẫn sẽ còn bão tuyết, mùa đông ngày ngắn đêm dài, xế chiều mà sắc trời đã như đêm đen.
Diệp Tiểu Du cúi đầu đi vào trung tâm đào tạo, lúc này, hẳn là mọi người đang đọc giáo trình, tiêu hóa dần chương trình học ban ngày, bây giờ, chính là công việc của cô.
Không đến phòng làm việc, cô đến thẳng phòng học. Bóng cô vừa mới lấp ló bên ngoài cửa sổ thì Trọng Khải ở trong phòng đã ra mở cửa. Nhìn người cô ướt sũng như vậy, khuôn mặt lạnh như băng của anh càng lạnh đến thấu xương.
- IQ của em bằng 0 à? Để thế này sẽ bị ốm mất.
Cô bất lực cười khẽ:
- Em khỏe lắm, chút mưa nhỏ thế này có là gì. Để em vào đã!
Anh nhíu mày, đôi mắt xanh sâu thẳm lộ rõ vẻ không đồng tình:
- Công việc của em anh cũng làm xong rồi. Tình hình thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130266/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.