Suốt hai mươi bốn năm cuộc đời, hai chữ “đụng xe” đối với Diệp Tiểu Du chẳng khác gì một cơn ác mộng. Năm hai tuổi, tận mắt chứng kiến cảnh cha mình máu me bê bết nằm trong nhà xác của bệnh viện, khiến một đứa bé nhỏ xíu như Diệp Tiểu Du sợ đến nỗi không ngừng gào khóc. Cô không cách nào chấp nhận được sự thật người nằm đó là ba mình. Một khoảng thời gian dài sau này, cứ hễ nhắm mắt là trước mặt cô lại hiện lên cảnh tượng khủng khiếp đó. Đến giờ, đã rất lâu cô chưa mơ thấy lại cảnh tượng kia. Nhưng lúc này đây, ngồi trên xe taxi, cô không tự chủ được lại nghĩ đến tình cảnh đó.
Diệp Tiểu Du hoảng sợ tay không ngừng chà xát trên mặt ghế nệm, mắt khẩn trương nhìn về phía trước.
“Cháu gái à, người nhà cháu bị bệnh hả?” Bác tài xế đầu tóc hoa râm nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch qua kính chiếu hậu, cũng cảm thấy lo lắng theo, quan tâm hỏi.
Cô bất lực gật đầu.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, trong bệnh viện có bác sĩ, có y tá, bệnh gì cũng sẽ chữa khỏi thôi mà.” Bác tài mỉm cười an ủi nói.
Diệp Tiểu Du cảm kích, cố nặn ra một nụ cười. Bệnh viện nếu có thể chữa khỏi mọi loại bệnh, chắc sẽ chật cứng người. Ở Bắc Kinh nhất định cũng không còn chỗ trống đâu.
Bác tài cũng cảm thấy mình nói hơi quá, ngại ngùng gãi gãi đầu, mỉm cười đôn hậu, rồi tập trung lái xe. Trên đường giao thông ách tắc khủng khiếp. “Xe cộ ở Bắc Kinh ngày một nhiều, không lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130265/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.