Diệp Tiểu Du không xa lạ gì với nhà ga, thời còn đi học những lúc nghỉ đông nghỉ hè chẳng biết đã ra vào chốn này bao nhiêu lần rồi, sân ga, phòng đợi, những con người xa lạ, những vẻ mặt lo lắng, những ánh mắt chờ mong, tất cả những thứ này đều không vì thời gian hay thời tiết thay đổi mà khác đi. Nhưng cô chưa từng tới đây đón bất kỳ ai, trước đây, bởi vì nhà nghèo, cô không dám kết bạn, cũng không ai tới làm phiền cô thời còn đi học, mẹ cô lại càng tiếc tiền tàu xe đến Bắc Kinh chơi.
Chẳng biết có phải để ý tới giọng nói hờn dỗi của cô tối qua hay không mà hôm nay Kỷ Dược Phi gọi điện thoại kéo cô tới đây để cùng đón Vu Viện Viện từ Đường Sơn tới. Len lén liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, góc cạnh rõ ràng, trán cao đầy, thực sự rất đẹp, cô mỉm cười tươi tắn, bàn tay giả vờ vô ý đặt vào tay anh, còn không quên siết thật chặt. Anh cảm nhận được động tác, cúi đầu nhìn cô một cái, cười nụ rồi cũng nắm lấy tay cô. Cô nhìn thẳng phía trước, vai lại từ từ dựa vào vai anh. Anh cũng để mặc cô, hiếm hoi lắm hôm nay cô mới chủ động thế này.
Chuyến tàu tới từ Đường Sơn tiến vào sân ga rồi chầm chậm dừng lại, đoàn người túi lớn túi nhỏ lũ lượt bước xuống. Trong đám đông, đảo mắt là nhìn thấy mái tóc xoăn tự nhiên của Vu Viện Viện đang tung bay theo gió, khuôn mặt hồng hào vui vẻ ngẩng cao, liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doi-anh-ngoanh-lai/130246/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.