Chỗ lửa lúc trưa cũng đã tắt, bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn. Lam Thư Dung nhìn nhìn, muốn học theo Phạm Thanh Khê nhóm lửa nhưng lại không biết phải làm sao.
Vừa lúc này thì Phạm Thanh Khê trở vào, còn mang theo hai con cá. Lam Thư Dung đầu tiên là bất ngờ, sau đó thì nở nụ cười.
"Sao cô trở lại rồi?"
Cô trực tiếp đi đến đổi vị trí với nàng: "Tôi đoán cô không biết nhóm lửa."
Cho nên tôi mới gấp gáp trở về.
Lam Thư Dung mỉm cười: "Vậy thì cảm ơn cô."
Động tác của Phạm Thanh Khê rất thành thục, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa pha lẫn một chút tùy ý. Lam Thư Dung lại nhìn nhiều hơn một chút, đến nỗi đôi mắt sắp dính lên mặt người kia.
Củi khô được gác lên cao, tạo thành một khối giống như kim tự tháp. Cô châm mấy cái que diêm đặt bên dưới, chẳng mấy chốc lửa bén lên, tỏa ra những làn khói trắng.
"Xong rồi."
Ý là nàng có thể sang hong khô quần áo.
Lam Thư Dung đi đến, vừa định cởi áo ra thì lại nghe giọng nói người kia cất lên: "Chờ một chút."
Phạm Thanh Khê lập tức đứng dậy, đem áo khoác che kín máy quay rồi lại xoay lưng ra ngoài: "Khi nào xong thì gọi tôi."
Lam Thư Dung bị một loạt động tác này của cô làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đâu phải chưa từng nhìn thấy cơ thể của nhau đâu, ngại cái gì chứ.
Nàng nói vọng ra: "Cô không định hong khô luôn sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-doan-duoc/3375458/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.