Chương trước
Chương sau
Nhìn từ hiện trường, rõ ràng đám sát thủ này là gặp phải người khó giải quyết.
Chuyện này không phù hợp với trình độ của Võ Tam Tư.
Nếu như là hắn ra tay, làm sao có thể dây dưa như thế?
Kiếm tu có lực tấn công đứng đầu thiên hạ, một kiếm là có thể giết sạch đám tiểu bối này rồi.
Diệp Ninh suy nghĩ hồi lâu, cho rằng cách nói này rất hợp lý.
Hơn nữa, Võ Tam Tư đã đưa cho hắn kiếm phù rồi, nên hắn không cần phải đích thân đến đây.
Hắn đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Ngụy Văn Thông và Ngưu Tiến Hỉ.
“Không phải chúng ta.”
Hai người lắc đầu.
Nguyên nhân rất đơn giản, phong cách của người ta tay khác biệt với bọn họ.
Đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năng bọn họ cố ý thay đổi phong cách.
Nhưng xem xét kỹ lưỡng, là biết được loại khả năng này là không đúng.
Bọn họ là đến bảo vệ Diệp Ninh, cũng không phải là làm chuyện xấu, cần gì phải che giấu thân phận của mình?
Diệp Ninh dùng phương pháp loại trừ, sau đó kinh hoảng phát hiện, tối hôm qua đúng thật không phải là người của Viện giám sát ra tay!
Vậy thì người ra tay là ai đây?
“Chuyện này quá đáng sợ rồi!”
Diệp Ninh rùng mình một cái.
Thế mà có một người đang ẩn nấp ở trong bóng tối bảo vệ hắn!
Quá ác độc, quá hèn hạ rồi.
Ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, chuyện này bảo ta phòng bị như thế nào!?
Cả người Diệp Ninh run lên.
Rốt cuộc là ai ác độc như thế, thế mà lại có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế này!
“Tra, nghiêm khắc điều tra!”
Diệp Ninh hung hăng hạ mệnh lệnh.

“Điều tra ra, là ai đang ở trong bóng tối bảo vệ ta, ta nhất định phải báo đáp (xử lý) thật tốt người đó!”
Hai chữ “báo đáp” này, Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Hắn nhất định phải tìm ra được người này, lự uy hiếp của người này đối với hắn quá lớn rồi!
Nghe được động tĩnh ở bên ngoài, tiểu cô nương câm điếc đã tỉnh dậy nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng nói.
“Không cần báo đáp, bảo vệ ngươi, là nguyện vọng lớn nhất của ta.”

Người của Viện giám sát đều là chuyên nghiệp.
Rất nhanh bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường chém giết, tất cả những thi thể đó đều được đưa đi xử lý.
Khi bọn họ làm những việc này, không có cố ý che giấu.
Vì thế rất nhanh, tin tức đã truyền ra ngoài.
“Nghe thấy được gì chưa? Diệp đại nhân bị thích sát!”
“Ta đã sớm biết rồi, người chính nghĩa như Diệp đại nhân, nhất định sẽ bị báo thù!”
“Uy Vũ Hầu đúng thật là điên rồi, thế mà lại dám thuê sát thủ giết người!”
“Có điều Diệp đại nhân không sao, chết đều là sát thủ!”
“Đây gọi là người lành nhất định sẽ được ông trời bảo vệ.”
Trong thành nghị luận xôn xao.
Có rất nhiều người biết được Diệp Ninh không sao, đều thở pháo một hơi.
Nhưng phủ Uy Vũ Hầu, thì lại là tiếng kêu than dậy trời đất.
Tất cả mọi người im như thóc, trốn ở trong góc.
Bởi vì Hầu gia lại bắt đầu đập phá đồ đạc rồi.
“Phế vật! Yên Vũ Lâu đầu là đám phế vật! Tại sao đến cả một văn quan cũng không giết được!”
Uy Vũ Hầu tức giận đến đau gan.
Mạng của tên họ Diệp này cứng như thế sao?

Yên Vũ Lâu cũng hông thể giết được?
Hắn tức giận.
Diệp Ninh càng tức giận hơn.
Một người muốn giết người, một người muốn bị giết.
Bọn họ là kẻ địch, nhưng thế mà mục tiêu lại thống nhất một cách quỷ dị.
Lần này không chết thành công, đã tạo thành đả kích rất lớn với Diệp Ninh.
Kẻ địch ở ngoài sáng, hắn đều có thể đề phòng, nhưng mà kẻ địch trốn ở trong bóng tối, bảo hắn đề phòng như thế nào?
Người này có thể cứu hắn một lần, vậy thì có thể cứu hắn hai lần, ba lần!
Người này không xuất hiện, sẽ không có ngày nào bình yên!
Đúng vào lúc Diệp Ninh đang vô cùng tức giận, muốn bới ra bộ mặt thật của con người “ác độc” này.
Một đạo thánh chỉ, lại từ hoàng cung truyền đến đây.
Là thông báo cho Diệp Ninh và bốn Thông Phán của Viện giám sát lên triều.
Bình thường mà nói, trình tự hành chính của Viện giám sát không theo lệ thường, loại chuyện như lên triều này, ngoại trừ Thiên Tử thông báo, nếu không thì không cần thiết phải tham gia.
Khi biết phải lên triều, ngoại trừ Võ Tam Tư ra thì ba Thông Phán đều rất hưng phấn.
Thái Hướng Cao còn khá hơn một chút, lúc đầu tham gia thi điện, hắn từng gặp Thiên Tử.
Ngụy Văn Thông và Ngưu Tiến Hỉ không có may mắn như thế, bọn họ muốn đi mở mang tầm mắt, dù sao đối với một người làm quan mà nói, điện Kim Loan đối với bọn họ, vốn dĩ đã có lực hấp dẫn rất lớn.
Có thể đi điện Kim Loan, tham gia triều hội, nói chuyện với Thiên Tử.
Đây là một loại vinh dự.
“Ta không đi nữa.”
Võ Tam Tư lựa chọn từ chối.
Hắn rất kiên định, rất có vẻ kháng cự đối với hoàng cung.
Chuyện này khiến người khác rất tò mò, lại vừa có chút bất lực.
Diệp Ninh cũng không muốn đi.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng bắt điều tra ra rốt cuộc bàn tay đen tối hôm qua đã cứu hắn là ai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.