Diệp Ninh nghiến răng nghiến lợi, hung hăng mắng.
Hắn đều đã mở cả cửa ra rồi, xác nhận đám người đâm sau lưng của Viện giám sát kia không ở bên người.
Thế mà ngươi còn không đến ám sát ta?
Những lời khiêu khích ta nói kia đều nói vô ích rồi đi?
Trên thế giới còn có người nào cứng đầu hơn ngươi sao?
Ta đã nói lời nói đến mức đó rồi, ngươi còn có thể nhịn được? Con mẹ nó, dựa vào cái gì mà ngươi có thể nhịn được?
Diệp Ninh tức giạn nhảy dựng lên.
Lăn lộn một vòng, năm chặt tay đấm một loạt vào không khí.
Sau khi đánh xong, nụ cười vẫn còn mang theo sự tức giận.
Ai nói Uy Vũ Hầu là người có thù tất bao vậy?
Ta thấy hắn đơn giản là không có tính tình gì, ta đã gây họa như thế rồi còn không đến gϊếŧ, chuyện này giống bình thường sao?
Ngươi xứng với những danh tiếng xấu kia sao?
Lần này Diệp Ninh là thật sự tức giận.
Bởi vì hắn cảm thấy những nỗ lực lúc trước của bản thân đều là vô ích, có một loại cảm giác biểu diễn cho kẻ ngốc xem.
Hắn rất bức bối.
Nhưng có bức bối như thế nào, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Diệp Ninh theo thói quen duỗi tay ra.
Sau đó hắn lập tức ý thức được hình như thiếu mất cái gì đó.
“Huyên Huyên đâu?”
Hắn nhớ đến tiểu cô nương câm điếc.
Thói quen là một chuyện rất đáng sợ, hắn là một người không quá thích được người khác chăm sóc, bây giờ đã quen với việc mỗi buổi sáng thức dậy, tiểu cô nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829193/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.