Chương trước
Chương sau
Có thể nói chuyện bình thường,
Ừm.
Vẫn tốt.
Nói rõ tuy tức giận, nhưng không hề hoàn toàn mất đi lý trí.
“Diệp Ninh đúng là nói như thế, trước mắt cả kinh thành đều đã biết rồi.”
Thẩm tiên sinh thành thật trả lời.
“Hổ không phát uy, hắn còn thật sự coi ta là con mèo bệnh rồi!”
Uy Vũ Hầu hung dữ nói.
Theo suy nghĩ của hắn, trận giao đấu lần trước, rõ ràng người chịu thiệt là hắn.
Quản sự bị bắt đi rồi, Hầu phủ bị phá, gia đinh bị thương, con sói cũng bị chém rồi…
Ta tổn thất nhiều như thế.
Còn hắn thì sao?
Hắn đến một sợi lông cũng không tổn thất.
Kết quả hay rồi, “người bị hại” là ta còn chưa báo thù, thế mà ngươi lại lớn tiếng tuyên bố, nói muốn không chết không thôi với ta.
Có người bắt nạt người khác giống như ngươi sao?
Nói thật, từ đến giờ cả đời này Uy Vũ Hầu hắn chưa bị người khác bắt nạt như thế bao giờ.
“Chuyện nào có thể nhẫn nhịn được thì nhẫn nhịn nhưng không phải là chuyện này!”
Uy Vũ Hầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi, ngươi đi thay ta một chuyến, nói với Mộc tiên sinh, ta muốn đầu của tên họ Diệp! Không tiếc bất kỳ giá nào! Cần ngay tối hôm nay!”
Nghe xong, mặt Thẩm tiên sinh tái mét.
“Hầu gia…”
Hắn không phải là rất muốn đi.
Nhưng mà hắn đối mặt với hai đôi mắt đỏ rực của Uy Vũ Hầu.
Vì thế hắn chỉ muốn im lặng, trả lời một tiếng.
“Vâng.”
Đêm tối.
Trong thời buổi loạn thế này, bách tính bình thường vào ban đêm là không dám tùy ý đi lại.

Vì thế trên đường phố nhiều nhiều ít ít cũng có chút hẻo lánh.
Đặc biệt là tất cả những con đường mà Thẩm tiên sinh, còn là con đường hiu quạnh rất ít người qua lại.
Hắn đi về phía thành đông.
Đi qua đường phố, khu dân cư, đến một khu vực nhìn có vẻ rất đổ nát hoang vắng.
Chỗ này cũng đã từng rất phồn hoa.
Nhưng mấy trăm năm trước, nơi này xảy ra một trận binh biến.
Có binh sĩ náo lương hưởng, nổi loạn, gϊếŧ tướng quân dẫn binh.
Một ngọn lửa, thiêu rụi sạch sẽ toàn bộ khu vực này.
Tuy sau đó binh biến được trấn áp, chỗ này cũng được xây dựng lại, nhưng khó mà khôi phục lại được sự phồn hoa như trong quá khứ.
Đốt mất một vài căn nhà không có gì cả, nhưng vấn đề là nếu như đã đốt hết lòng người rồi, vậy thì cái gì cũng không còn nữa.
Bách tính ở khu vực này chết thì chết, người bị thương thì bị thương, những người còn sống cũng không muốn quay lại nơi thương tâm này.
Theo thời gian, tự nhiên sẽ hoang tàn, vắng vẻ.
Thẩm tiên sinh đi trên đường phố, hai tay chậm rãi ôm vào trong ngực.
Tiếp theo, một cơn gió u ám thổi thẳng đến.
Thổi đến khiến hắn rùng mình.
Nhưng rõ ràng là hắn có chuẩn bị, đối với nơi này vẫn là khá quen thuộc.
Đi về phía trước nửa canh giờ, hắn dừng bước ở một chỗ tối tăm giơ bàn tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Chính là chỗ này.
Mỗi lần đến đây, vẫn luôn có thể khiến cho trong lòng hắn hoảng sợ.
Bóng tối, vốn dĩ đã khiến hắn sợ hãi.
Huống hồ bóng tối ở đây, còn là do con người tạo ra.
Ở trong bóng tối cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Tạ hạ Thẩm Tam Biên của phủ Uy Vũ Hầu, cầu kiến Mộc tiên sinh.”
Thẩm Tam Biên khiêm tốn cúi người, thấp giọng nói.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mà lại truyền đi rất xa một cách quỷ dị, có một cơn gió u ám ập đến, đưa âm thanh của hắn đi về phía xa.
Hắn yên lặng đứng đợi.

Một lúc sau, một giọng nói khàn khàn truyền đến.
“Tại sao lại là ngươi?”
Ta cũng không muốn đến… Trong lòng Thẩm Tam Biên cười khổ.
Nếu như có thể lựa chọn, ai muốn muốn nói chuyện với hạng người cuồng ma gϊếŧ người này chứ?
“Chủ nhân có lệnh, tại hạ không dám không tuân theo.”
Thẩm Tam Biên nói.
Kẹt!
Trong bóng tối, vang lên tiếng mở cửa chói tai.
Giống như là có người nào đó kéo một cánh cửa gỗ đã nhiều năm không sửa chữa ra.
Một chiếc đèn lồng xuất hiện.
Ở trong bóng tôi, hiện ra một ánh sáng yếu ớt le lói.
“Đi vào đi.”
Giọng nói khàn khàn kia lại vang lên.
Thẩm Tam Biên nhanh chóng chắp tay.
Sau đó hít một hơi thật sâu, đi theo chiếc đèn lồng đi vào.
Chiếc đèn lồng lúc sáng lúc tối, như xa như gần, nhưng vẫn luôn có thể khiến cho Thẩm Tam Biên đi theo.
Vẫn luôn đi đến không biết bao nhiêu lâu, chiếc đèn lòng biến mất.
Một nam tử mặc áo choàng đen đeo mặt nạ, ngồi trên miệng một cái giếng cạn.
Mặt nạ che đi khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt không có một chút biểu cảm nào.
“Nói đi, gϊếŧ ai.”
Nếu như đã là tổ chức sát thủ, vậy thì nhất định là chỉ làm một chuyện đó là gϊếŧ người.
Vì thế hắn trực tiếp đi vào chủ đề.
“Ngự Sử Viện giám sát, Diệp Ninh.”
Thẩm Tam Biên không hề do dự nói.
“Diệp Ninh…”
Người đeo mặt nạ âm trầm cười.
“Uy Vũ Hầu vẫn là không hề có chút tiến bộ nào, gặp phải nhân vật có chút khó giải quyết, là đã đến tìm chúng ta ra tay, tự bản thân hắn không có một chút năng lực nào sao? Rời khỏi Quần Ngọc Các, hắn còn là cái thứ gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.