Diệp Ninh đều tê dại rồi.
Bỏ đi, kệ bọn họ.
Muốn làm sao thì làm.
Dù sao Nho đạo đoạn tuyệt, các ngươi có lớn mạnh hay không, cũng không có ảnh hường gì.
Sau khi hắn tự an ủi bản thân, thì thân thiết nói chuyện với mọi người.
Hắn đang đợi có người hỏi.
Cuối cùng, có người hỏi đến Uy Vũ Hầu.
Dù sao đây là tin tức hàng đầu trong ngày hôm nay.
“Chuyện của đại nhân và Uy Vũ Hầu, có phải là đã kết thúc rồi không?”
Người đặt câu hỏi là một thư sinh trẻ tuổi.
Diệp Ninh đã đợi câu hỏi này rất lâu rồi.
Nhất thời tinh thần phấn chấn, cười lạnh một tiếng, nói.
“Kẻ gian nịnh vẫn còn đang ngồi trong phủ, chuyện này sao có thể kết thúc dễ dàng như thế?”
Tê!
Mọi người nghe xong, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Không hổ là Diệp đại nhân.
Nghèo khó nhưng không khuất phục, người hùng mạnh không chịu uốn cong!
Ở kinh thành này, có ai dám khiêu khích Uy Vũ Hầu?
Cũng chỉ có mình Diệp đại nhân!
“Đại nhân muốn đấu đến cùng với Uy Vũ hầu sao?”
Diệp Ninh bất khuất nói.
“Không phải là ta muốn đấu đến cùng với hắn.”
“Mà là Viện giám sát muốn đấu đến cùng với thế lực tà ác!”
“Bản quan thẩm vấn quản sự Hầu phủ, đã nắm được một số lượng lớn chứng cứ phạm tội của Uy Vũ Hầu, tội nghiệt người này phạm phải, tội lỗ chồng chất!”
…
“Bản quan không đội trời chung với tội ác!”
Tất cả mọi người chấn kinh.
Tất cả mọi người đều bị cảm giác thức tính của Diệp Ninh ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-de-ta-chet-nua-ta-vo-dich-that-day/829187/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.