Chương trước
Chương sau
Diệp Ninh đều tê dại rồi.
Bỏ đi, kệ bọn họ.
Muốn làm sao thì làm.
Dù sao Nho đạo đoạn tuyệt, các ngươi có lớn mạnh hay không, cũng không có ảnh hường gì.
Sau khi hắn tự an ủi bản thân, thì thân thiết nói chuyện với mọi người.
Hắn đang đợi có người hỏi.
Cuối cùng, có người hỏi đến Uy Vũ Hầu.
Dù sao đây là tin tức hàng đầu trong ngày hôm nay.
“Chuyện của đại nhân và Uy Vũ Hầu, có phải là đã kết thúc rồi không?”
Người đặt câu hỏi là một thư sinh trẻ tuổi.
Diệp Ninh đã đợi câu hỏi này rất lâu rồi.
Nhất thời tinh thần phấn chấn, cười lạnh một tiếng, nói.
“Kẻ gian nịnh vẫn còn đang ngồi trong phủ, chuyện này sao có thể kết thúc dễ dàng như thế?”
Tê!
Mọi người nghe xong, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Không hổ là Diệp đại nhân.
Nghèo khó nhưng không khuất phục, người hùng mạnh không chịu uốn cong!
Ở kinh thành này, có ai dám khiêu khích Uy Vũ Hầu?
Cũng chỉ có mình Diệp đại nhân!
“Đại nhân muốn đấu đến cùng với Uy Vũ hầu sao?”
Diệp Ninh bất khuất nói.
“Không phải là ta muốn đấu đến cùng với hắn.”
“Mà là Viện giám sát muốn đấu đến cùng với thế lực tà ác!”
“Bản quan thẩm vấn quản sự Hầu phủ, đã nắm được một số lượng lớn chứng cứ phạm tội của Uy Vũ Hầu, tội nghiệt người này phạm phải, tội lỗ chồng chất!”

“Bản quan không đội trời chung với tội ác!”
Tất cả mọi người chấn kinh.

Tất cả mọi người đều bị cảm giác thức tính của Diệp Ninh ảnh hưởng rồi.
“Không hổ là Diệp đại nhân!”
“Đây là hình mẫu người đọc sách của cuộc đời ta, tương lai nếu như ta trúng khoa cử, làm quan, Diệp đại nhân chính là hình mẫu của ta!”
“Có lẽ chính nghĩa sẽ đến muộn, nhưng nhất định sẽ không vắng bóng, ta tin tưởng Diệp đại nhân sẽ đấu tranh đến cùng với thế lực tà ác!”
Mọi người nước mắt giàn dụa.
Diệp Ninh thấy sức nóng gần đủ rồi, nên yên lặng rời đi.
Nhưng tin tức ở đây lại lan truyền rất rộng.
Một mặt là mọi người cố gắng hết sức tuyên truyền, gặp người khác là sẽ nói đến chuyện này.
Hai là ở chỗ này văn khí dâng trào, động tĩnh lớn như thế, làm sao có thể che giấu được?
Vốn dĩ đã có thế lực các nơi đang thăm dò.
Huống hồ, Diệp Ninh còn đi mấy vòng.
Đặc biệt chạy đến mấy nơi.
Gần như đều là lời nói như thế.
Tổng kết một chút chính là.
Ta, Diệp Ninh, đấu đến cùng với Uy Vũ Hầu ngươi!
Trong kinh thành, gần như đồn đại xôn xao.
Cho dù là bách tính bình thường cũng biết đến chuyện này, sau khi rất nhiều người gặp nhau, câu nói đầu tiên chính là.
“Nghe nói gì chưa? Diệp đại nhân muốn không chết không thôi với Uy Vũ Hầu!”
“Không phải Diệp đại nhân và Uy Vũ Hầu, mà là Viện giám sát với thế lực tà ác!”
“Không phải đều là ý nghĩa đó sao?”
“Cái này không giống nhau, Viện giám sát đang đối mặt với tất cả thế lực hắc ám.”
“Ai, Diệp đại nhân đúng là quan tốt, trong Viện giám sát cũng đều là dũng dĩ.”
“Bọn họ thật sự có thể làm được sao? Uy Vũ Hầu đại biểu cho thế lực hàng đầu, bây giờ trong kinh thành, người người đều lấy chuyện đầu nhập được vào tiên môn làm niềm tự hào.”
“Ta không biết Diệp đại nhân có làm được hay không, nhưng ta biết ta ủng hộ ngài ấy.”
“Nhân gian tự có công lý ở đó!”
“Diệp đại nhân uy vũ bá khí!”
Tin tức truyền đi rất nhanh.
Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi, dường như mọi người đều biết.

Diệp Ninh nhìn thấy loại tình huống này.
Nhất thời tâm tình trở nên tươi đẹp.
“Lần này ta không tin Uy Vũ Hầu ngươi còn có thể nhẫn nhịn!”
Là một con người nhất định đều không thể nào nhịn được!
Uy Vũ Hầu, mau đến ám sát ta đi!
Mời sát thủ tàn nhẫn nhất, cầm theo đao nhanh nhất!
Uy Vũ Hầu bị Diệp Ninh ký thác hy vọng, đúng là tức đến điên luôn rồi. Bang bang bang bang!
Hắn đập hết tất cả bình hoa, bàn ghế ở trong nhà.
Lần này là phát ra từ tận đáy lòng.
Sau đó hắn phát hiện, nhìn trong nhà mình bừa bộn, tâm tình không chỉ không tốt hơn, ngược lại càng thêm tức giận.
Phủ Uy Vũ Hầu khí thế nguy nga bị người của Viện giám sát phá hủy thành một mớ hỗn độn, bây giờ ở trong phòng lại bị hắn đập phá.
Đây gọi là cái gì?
Đây gọi là liên tiếp gặp nạn sao!
“Diệp Ninh, ta với ngươi không đội trời chung!”
Uy Vũ Hầu tức giận gầm lên.
Cả đời này của hăn từ trước đến giờ chưa bao giờ thù hận một người nào như thế.
Mọi người ở trong Hầu phủ, toàn bộ đều cuộn vào trong góc.
Hầu gia phát uy, ai dám đi lên trước?
Phải biết rằng hắn là người thật sự dám gϊếŧ người!
Có những lúc tức giận, ai đi lên là gϊếŧ người đó.
“Thẩm tiên sinh!”
Không có người nào đến gần, Uy Vũ Hầu gọi tên.
Một người văn nhân trung niên mặt đầy căng thẳng, nhưng vẫn là đi lên trước, hai tay chắp lại.
“Hầu gia.”
Uy Vũ Hầu thở hổn hển, trong đôi mắt đầu tơ máu.
“Diệp Ninh kia thật sự nói như thế sao?”
Thẩm tiên sinh là môn khách của hắn, đi theo Uy Vũ Hầu nhiều năm, cũng coi như là hiểu rõ tính khí của chủ nhân nhà mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.